Thứ Hai, 4 tháng 11, 2013

13



 Đang kể chuyện, My Xinh nhác thấy Thủy Tinh run “lẩy bẩy như Cao Biền dậy non”, trông chàng yếu ớt như đứa bé mới tập nẫy, My Xinh sợ quá, nàng vội đỡ Thủy Tinh dậy, nàng nghĩ chàng lên cơn ghen với Sơn Tinh.
- Chàng làm sao, đói hay bệnh? em chưa thấy ai thế này, em đưa  chàng về biển.
Những con chim trong vườn nháo nhác bay, chim biển bay vào bờ rúc lên tiếng man dại, gà vịt kêu, lợn lồng lộn hồng hộc trong chuồng, trâu nghé ngọ liên hồi, bò rống lên, bọn rắn chuồn từ hang này qua bụi nọ, bầy kiến vội kéo đàn leo cây. Rất lạ.
            - Em chạy mau, bỏ mặc anh, chạy về phía đất liền, sóng thần, sóng thần!
My Xinh không hiểu, nàng chỉ nghe biết sóng thần trong tiểu thuyết của mấy thầy phù thủy, trong các truyện tranh dân gian. Không thể bỏ mặc chàng ở đây. Nàng cố đỡ Thủy Tinh dậy. Con “cá khoai” trong vòng tay “đức mẹ” cựa mình dốc sức bình sinh đứng lên kéo My Xinh chạy. Họ không quên la hét gọi chị chủ, vừa chạy vừa la “sóng thần, chạy mau”
Chạy được đoạn đường dài bằng bóng núi đổ theo bóng chiều hôm thì họ dừng lại, nhìn ra biển thấy những ngọn sóng khổng lồ ào tới lui, đẩy những sinh vật biển đầu tiền lên bờ, đám trẻ con tiên cá bị văng trên bãi. Chúng nó rãy giụa, chới với, nhưng là cá thì không sao, có đứa đứng dậy cười như ma, trông ghê sợ.
Phải chăng trời ăn khô mặn khát nước đã lâu ngày nay vội húp quá mạnh “bát canh” đại dương? Phải chăng những hồn siêu thoát kết vòng quay trên quỹ đạo quanh trái đất, chịu sóng gió bão mặt trời quá bức bối đã lên cơn thịnh nộ ra chưởng bẻ mảng lục địa để khuấy động vật chất tạo ra đời sống mới, sinh vật mới trên hành tinh hòng một ngày nào đầu thai lại kiếp sống sung sướng hơn xưa chăng? phải chăng, phải chăng? My Xinh và Thủy Tinh cùng câu hỏi nhưng không nói ra?
Ngọn sóng thần đuổi người trên bờ, tất cả đều chạy nhưng không kịp. Thằng Ốc con nhà Hến trèo lên ngọn cây vững trãi trên bờ hét la mọi người đừng chạy, bám gốc cây mà leo lên, đã nhiều người  leo lên ngọn cây bàng, cây phượng, cây phong ba chịu trận sóng trào lên  múp ngọn, nhưng họ không chịu buông ra, một vài cây đã đổ, tiếng hét la lọt thỏm vào tiếng sóng gầm rú.
Trên đường chạy, My Xinh, Thủy Tinh bế vội hai đứa bé biết bò, chạy tiếp vào gò đất cao phía cánh đồng trong đất liền. Chạy, ngã, ướt át. Đầu lưỡi sóng thần đã liếm chân họ nhưng nó đã đuối sức. Họ lên gò đất nhìn ra biển thấy những lớp sóng thần trắng xóa hung dữ tiếp tục vùi rập bờ biển quê hương đổ nát, hoang tàn, bay trôi nhiều thứ trên màu trắng điên cuồng của sóng. Những con vật nuôi bứt chuồng đã chạy đến các gò đồi, chúng nhớn nhác nhìn ra biển, chúng nhanh chân hơn người, chúng không muốn tự hiến thần mà chỉ có người bắt chúng tế thần thì chúng phải chịu.
Xưa nay những thứ như đất đá, giun dế, những sự sống ít trí khôn, vô hồn tồn tại hoang dã qua năm tháng của tiến hóa lại may mắn trong tai biến thiên nhiên bởi nó gần thiên nhiên nên được thiên nhiên nhắc nhở như lẽ tự nhiên của cộng sinh; như “con nghiện, cái ết” được cộng đồng chăm sóc, hòa nhập thì chúng nó sẽ nói ra kinh nghiệm phòng tránh. Kiểu “trạng chết chúa băng hà” là chuyện của người; lâm tặc chặt cây bán gỗ, đốt rừng lấy than nướng lẩu, quạt chả,… thì mưa xuống cỏ hoang, hoa dại trở nên màu mỡ “ngu si hưởng thái bình”?
Một ngư dân xuất hiện:
      - Ta sẽ giết con vua Thủy Thần, cớ gì mà nổi sóng hại người Thổ Thần khi công chúa My Xinh đã trong vòng tay ngươi.
      - Không! biển không có lỗi, thần dân biển cả đau đớn, chết chóc rất nhiều trong cơn sóng thần, phải mấy đời cua tôm mới hồi sinh, thủy sinh nhỏ bé có thể hết giống, lỗi ở các âm thổ dưới đáy biển điên khùng đụng độ giữa các mảng lục địa hơn những cuộc chiến mở đất hút dầu ở dương thổ.
      - Không được đụng đến anh ấy- My Xinh la lên.
Ngư ông chùng tay đao, nghe công chúa My Xinh.
      - Chính anh ấy báo cho tôi biết sóng thần từ hơn một giờ, chúng tôi chạy dọc bờ biển la hét thì người ta bảo chúng tôi điên, phá quấy làm mất khách hàng tiêu tiền ngoại của họ. Có lẽ chúng ta phải chăm nuôi chàng Thủy Tinh như “con tin” rồi  cho các cô gái đẹp ở các miền sanh thật nhiều con với anh ta để cảnh báo thảm họa này.
      - Không! anh chỉ yêu mình em, không phải đứa con nào thuộc giống nòi biển cũng biết trước sóng thần, chỉ có đứa sống với đời sống hoang dã, thiên nhiên, mò cua bắt ốc từ khi tập bập bẹ “mẹ!” mới may ra tự biết. Lần đầu anh thấy mình có hiện tượng lạ, nhớ người xưa của biển nói khi thấy trong người có hiện tượng khác thường là khi ấy có động đất đáy biển kèm theo sóng thần. Biển ơi, nước ơi, quê hương Thủy Thần ơi! chúng ta đã bị tàn phá nặng nề còn mang trong mình nỗi oan cừu, thù hận của người Thổ Thần. Chúng ta là nước mắt của chúng sinh ngàn đời nhỏ xuống đầy ắp sông biển, hồ ao, mát lành trái đất, chúng ta không có lỗi. Tôi không có lỗi.
- Bây giờ sóng đã yên, biển lặng, ông bế hai đứa trẻ quay vào đất liền, gọi dân mang đồ ăn, nước uống cứu người bám cây còn sống sót. Anh và My Xinh quay lại bờ biển cứu người bị thương, em còn giữ mấy chiếc bánh rong tảo cùi tôm chín lạnh, nhớ bẻ mỗi người một miếng bằng hạt mít thả vào miệng họ, có thể sống được bảy ngày.
Cả hai đi nhanh về phía bờ biển, Thuỷ Tinh thấy My Xinh hoàn hồn, tóc ướt bết trên mặt, trông nàng có vẻ đẹp hoang dã của người kỳ hậu dã man (thời kỳ đầu biết dùng lửa).


             14

Thứ Sáu, 1 tháng 11, 2013

12

Mẹ em sinh em ở vùng trung du nhiều cây cọ. Em đã về thăm ngoại mấy lần, đất cắt rốn mát lành, hoa trái vô biên. Có thể vua cha đã  đôi lần thăm quê ấy, yêu mẹ và sinh ra em.
Lớn lên trong cung đình, em thấy mình có vô số anh em, không nhớ hết, thỉnh thoảng gã Sơn Tinh lại dẫn về bà mẹ trẻ bế đứa bé trai, gái kháu khỉnh ra mắt vua cha, được người yêu mến. Thương cho đứa bé, mẹ nào bị vua quan say rượu lãng quên, sướng cho kẻ biết đâu bị nhầm hay đánh tráo. Thời láo nháo biết thế nào là AND.

Con trai, vua đặt tên Lang đầu sau gắn với cua ốc, cá tôm, sông biển, núi đồi, niêu nồi, lẩu rượu, trâu bò ngựa, cung kiếm,... Con gái tên My gắn với hoa lá cành, mơ mận đào tuyết, phấn son,... Mẹ bảo, vua thấy em liền đặt tên Xinh, My Xinh. Em khổ vì cái tên, bởi chị em ghen ghét, các cô dì là mẹ chúng nó lườm nguýt hai mẹ con.

Tiếng là vợ vua nhưng các bà đều phải làm lụng, dệt thêu đan, nuôi tằm, cấy hái, chăn nuôi tự nấu mà ăn. Vua xếp cho mỗi gia đình (mẹ con) một mảnh vườn, ngôi nhà có đường đi, lối lại ra vào cung cấm khi được gọi. Sáu tháng, vua gọi viên quan hộ tịch điểm danh các nhà, phát quà lộc, tiền bạc, vải vóc theo sắc đẹp, nết ngoan và thành quả lao động của mỗi nhà. Chẳng lần nào đủ dân số vì nhiều nhà đi làm ngoài thành không kịp về. Vua không phạt, nhưng mất phần quà, lần sau không được vắng.

Mẹ và em được vua ưu ái cho nhà cao, rộng, vườn đẹp phía Đông, gần cung cấm, lại có hai cô hầu. Mẹ làm vườn, thêu thùa, thỉnh thoảng lại được mặc đẹp cùng vua tiếp khách xứ xa, bàn tiệc với những bà vợ quan lớn. Vua không đặt ngôi hoàng hậu, chưa chỉ định thái tử để tránh ganh ghét loạn triều. Em đoán là vua cha yêu mẹ, quý con nhiều hơn các nhà khác. Rất nhiều lần có người đến báo trước là vua xuống ăn cơm, nhiều hôm vua cha ngồi cơm với riêng em và hỏi chuyện, vui đùa.
Khi em đi học, vua lại quan tâm hơn, cho vào lớp chọn, học thày dạy giỏi, kể cả thầy phù thuỷ cũng được dạy phép thuật, bùa yêu, bùa mê thuốc lú. Em thích học, chăm học, không nhuận lớp, vua lại càng yêu mến hai mẹ con, mặc kệ tiếng ghen ghét của các nhà khác.
Thế rồi một hôm, chẳng rõ ý gì mà vua cha cho gã quan Sơn Tinh đến ăn cơm với nhà em. Gặp hắn lần đầu, em thấy hắn đúng là quan võ biền chinh chiến, có ít chữ nghĩa. Sau này có người nói, hắn mới 36 nồi bánh đêm ba mươi mà đã 6 vợ nhiều con nít nhít mà vẫn muốn lấy thêm vợ nữa trong mỗi lần tuần thú, trấn ải biên thuỳ, đánh đông dẹp bắc.
Từ hôm gặp em, hắn bỏ hẳn ý định lấy thêm vợ và quay sang săn sóc hai mẹ con, bằng bài quà cáp, chuyện trò thân mật khi có dịp gặp em. Tuy nhiên, kỷ luật Cung đình đã chặn cửa hắn.
Một lần hắn hỏi em:
-My Xinh thích gì anh sẽ đi tìm tặng em, sản vật núi rừng, biển cả, anh tìm bằng được.
Chẳng cần biết em thích gì hắn cũng khuân đến đủ thứ nông lâm thuỷ sản, nữ trang, vải giấy, sách bút, và hứa nếu em và mẹ đi đâu sẽ cho xe ngựa đẹp thứ nhì (sau long xa tứ mã-xe của vua) đón đưa.
Gọi là Sơn Tinh nhưng hắn rất khoái khẩu hải sản, khoái khẩu của hắn lan truyền trong triều, thầy lang bảo : “ Sơn Tinh ăn nhiều hải sản nên nó to khoẻ ,óc nhiều IQ”
Một hôm hắn nhậu say đâu đó, rồi đến nhà em, kỷ luật cung đình nghiêm lắm, hắn không dám làm bừa, đành ngồi vạ, nằm vật dưới mái ô văng cửa sổ nhà em, miệng rè rè gọi “ My sinh, si my ”, sốt cả ruột.
Gọi chán, hắn lăn ra ngủ. Hôm nữa hắn tỉnh hơn, nửa đêm em ra cửa sổ thấy hắn ngửa cổ hết ngắm trăng, rồi vô vọng ngắm song cửa Đông cung (nơi phòng cấm, chỉ em ở, và duy nhất mẹ được vào). Em lấy nước lọc (nước cam lồ ở suối khói cam tuyền) hắt vào mặt hắn, Sơn Tinh cười nhe răng rất lâu, em cũng buồn cười.
- Anh đói quá, My Xinh cho anh ăn gì nào?- hắn thều thào như sắp chết đói thật ấy.
Em thả cho hắn chút đồ ăn, hắn tươi cười cảm ơn và ăn luôn. Sơn Tinh không quên buộc vào sợi dây món quà hậu tạ. Đó là bộ chày cối giã trầu bằng vàng, một đồ dùng phổ thông của đất nước toàn dân ăn trầu cho đỏ môi, một loại tiền có mệnh giá lớn, mua được nhiều thứ. Lần nào cũng vậy, bắp ngô, củ khoai, chiếc bánh, đều được  Sơn Tinh thanh toán bằng chày cối vàng.
Em không từ chối, vì biết rằng phải dùng đến nó, vì mẹ phải lễ tạ rất nhiều kẻ trong triều cho yên phận.
- Em yêu Sơn Tinh cũng chỉ vì quà, vì vàng, cùng lúc em yêu cả Sơn Tinh, Thuỷ Tinh là sao?- Thuỷ Tinh ngơ ngác hỏi.
- Yên nào, để em kể tiếp.
Những món quà ngọc trai anh tặng, em biếu mẹ, biếu vua cha, tặng bạn bè, biếu một số người ăn mày xếp hàng đầy cổng kinh thành vào ngày vua thử lòng nhân ái của các quan và gia quyến nhà quan. Tấm bánh rong tảo trộn tôm hấp lạnh mà những lần đầu anh tặng, em chỉ dám biếu mẹ. Hôm gã Sơn Tinh gào lên vì đói, em cho hắn một chiếc, hắn ăn xong sướng rên, và buộc quà hậu tạ là cái túi trong đó có viên ngọc trai. Điều ngạc nhiên nhất lại là chính viên ngọc trai để trong vỏ ốc mà lần đầu anh tặng em, viên đó có vết xước, hay nét vẽ  hình con tôm. Em không nhầm, nhưng thấy quái lạ, đành hỏi:
- Sơn Tinh, ông lấy viên ngọc ở đâu?
- Có người tặng anh, thấy đẹp anh tặng em.
- Ông có thể nói rõ, ai tặng ông?
- Quà cáp đèn kéo quân, quan trường xoay chong chóng em đừng bận tâm, anh không nhớ.Nó là của em rồi.

13

Thứ Năm, 31 tháng 10, 2013

11



          Buổi sớm hôm sau nữa, Thuỷ Tinh dẫn My Xinh đến nhà vườn bà goá. Nhà nhỏ như túp lều nhưng vườn rộng đẹp lắm. Vườn hoa, vườn quả gọi chim về ca hát quanh năm. Chị chủ khoe:
      -  Có được vườn là nhờ du khách gợi ý sau khi gợi tình, trước kia chỉ có phi lao và khoai lang. Củi, lá phi lao luộc nướng khoai lang ăn với tôm cá hải sản sống khoẻ nhưng đơn điệu. Du khách thường nhớ nhà vườn quán trọ, mà quay lại hai ba lần. Lần thứ hai tặng hạt giống, cây giống, họ tự trồng, lần thứ sau nữa họ quay lại ngắm hoa, hái trái, cứ thế vườn rừng ven biển nhà chị xinh tươi, lại càng đông khách. Chị có một cháu gái, sẵn thu nhập ổn định, lại được mấy ông khách giới thiệu, chị cho cháu du học ở nước mặt trời mọc sớm ấy.
- Chị đẹp lắm, hơn cả vườn hoa- Thuỷ Tinh khen vội, My Xinh lườm rõ xinh.
- Mời công công chúa và hoàng tử thăm vườn hoa, còn đất trống xin thượng khách trồng cây lưu niệm tình yêu.
            Họ ra vườn ngắm hoa, cây cảnh, đầm cá. Chị chủ luôn miệng, chỉ tay giới thiệu: Đây khóm hoa hồng của công chúa nước Sương mờ, đây là cây si của ông quan lớn trên kinh đô, đây nữa là giống hoa muống biển trắng tinh do một người khách phía Nam tặng,…
      -  Cây của ông trưởng xóm đâu, thưa chị- My Xinh cười hỏi.
-  À đây, cây cà độc dược ông ấy trồng có tác dụng chữa mụn nhọn, chốc nở, chị không từ chối cây nào, không làm mất lòng khách, có thế con chị mới an tâm du học. Nhiều người ghen với chị, ghen gì, chồng mất nuôi con, nuôi thân, làm lụng vất vả lắm.
-  Đã có ai trồng cây gây nghiện, cây anh túc, cần sa ấy- My Xinh hỏi tiếp.
-  Có, thưa công chúa, họ trồng nhưng không sống được trên nền đất cát nóng gió.
Đến bên đầm nước, hai đứa xin ngồi ngắm biển phía xa, chị chủ kịp hái hoa tặng họ, My Xinh ôm bó hồng tươi cảm ơn chủ nhà. Chị chủ về lều. Nàng hỏi Thuỷ Tinh:
- Anh ngắm em lâu hơn nữa, em xinh hay chị chủ xinh hơn em?
-  Sao em ghen với câu khen của anh. Chị ấy có nét gì đó thì đám lữ khách thập phương mới đến trồng cây?
       - Em về cho anh ở đây khám phá nét quyến rũ của gái goá.
       - Không, em nói chuyện khác, nhìn kìa! chim ríu rít gọi bầy mớm mồi cho nhau.
Hai đứa ngồi nghe tiếng chim hót trong veo, sóng biển, gió biển dạt dào phía xa. Im lặng để chuẩn bị nói gì hệ trọng thường im lặng dài hơn. My Xinh lên tiếng trước, tiếng nàng thầm thì, nhỏ nhẹ nhưng rứt khoát.
        - Anh yêu em đến bao giờ?
       -  Yêu em đến ngày đầu tiên tặng em vỏ ốc, tiếng ù u  thổi mãi không sai.
       -  Có lúc nào anh chán em?
        - Anh đã có em suốt ngày đêm đâu mà biết chán.
        - Có em rồi anh no xôi, thèm phở phải không?
        -  Chắc gì đã được em, người Thổ Thần chưa chấp nhận.
  Hai đứa nhìn nhau dò hỏi, bó hoa hồng đầy gai đã ngăn chúng ngồi sát bên nhau. Thuỷ Tinh cầm bó hoa bỏ qua một bên nhưng My Xinh ngăn lại, hai bàn tay đặt lên bó hoa rồi lại buông ra.
        -  Anh cưới em đi, cưới em sớm hơn để chúng mình yêu nhau nhiều hơn.
        -  Anh yêu em, lúc nào cũng yêu em không hơn không kém, sao vội làm vợ chồng, còn phải học, anh còn việc làm cho người hải ngoại về nghề biển, học làm quan, học làm thái tử nối ngôi vua.
            - Anh không yêu em, anh chỉ cần em để dò hỏi đời sống Thổ Thần mưu nghiệp Thuỷ vương nhà anh. Có lẽ chúng ta chia tay hôm nay, hoa chia tay đây, anh ôm lấy rồi về biển cả.
        - Em làm sao thế, có thể cho anh biết vì sao lại phải cưới sớm, em không tin anh, không tin tình yêu ngàn năm. Em còn phải học, sống với đất liền, để thêm chữ biết nghề, sau này dạy người, dạy khỉ trên đảo,…em nói rõ hơn vì sao, hay có ai ép gả em cho gã Sơn Tinh?
       - Không phải thế, anh gần lại đây- My Xinh lấy bó hoa đặt sang bên, nàng nắm tay Thuỷ Tinh, lại gần. Câu chuyện của My Xinh sau đây là muôn thuở của thời đại có vua.

          12

Thứ Hai, 28 tháng 10, 2013

10

              My Xinh bàn với Đồi Tinh, Thuỷ Tinh và các quan cùng đi, Cô Bé Đòi Hôn, ông trưởng xóm chài được dự. My Xinh chủ định họp toàn thể xóm vạn chài để trao đổi về nghề biển, nghe dân chài kiến nghị với Vua.
        Lửa bập bùng cùng trăng mười tám, dân vạn chài rải chiếu sắp đồ ăn, tôm hấp nướng thơm ngạt ngào bãi biển, người lớn, trẻ em tụ họp xóm chài. Ông trưởng thôn mời quan trên, bà con ly rượu, một tiếng “khà” rồi cất giọng kính thưa:
         -Nay bà con được đối thoại cùng cấp trên về biển, xin các vị nói thật lòng như đứng trước linh thiêng.
         -Thưa bà con, tôi My Xinh con vua dẫn đoàn đi tuần biển, nghe bà con bày tỏ tấm lòng, các quan hãy trả lời bà con ngay tại chỗ, về biển cả có sứ giả Thuỷ Tinh, Cô Bé Đòi Hôn ghi biên bản. Báo cáo cuối cùng tôi ký gửi vua cha!
          Mọi người thì thầm, có mấy cô cậu nhổm dậy nhìn công chúa, họ trầm trồ khen xinh đẹp, có đứa bảo: “ tưởng thế nào, cũng không hơn con gái vạn chài”. Một cụ ông ở trần, râu xoà trước ngực, da đỏ au như vỏ con tôm chín, ông nhấp ly rượu rồi lên tiếng:
          - Thưa công chúa My Xinh, các quan của Thổ Thần cùng sứ giả, dân chài chúng tôi một đời thờ vua, yêu biển, mưu sinh hiền lành, con cháu ngoan ngoãn lối nghiệp cha ông, sống có thuỷ, có chung, đoàn kết nương tựa trước tạo hoá, lựa đất trời lấy miếng cơm ăn, áo mặc.
            Mấy năm gần đây người đất liền tiến ra biển làm ăn, dựng lầu son gác tía, tuyển mỹ nữ nàng hầu phục vụ lữ khách bốn mùa. Dân chài bán được thuỷ sản cho nhà lầu cũng vài người khá lên, mắt lưới nhỏ dần để vét cá tôm phục vụ khách thập phương ngày càng ăn lẩu tạp. Con hào, con hàu bằng móng tay bám đá ngàn đời nay cũng bị cậy ra để nấu cháo. 
      Chuyện đó còn nhỏ, du khách ngày mỗi nhiều, họ xuống biển vào rừng phi lao xả ra thứ rác không tan trong đất, túi rác phồng, bầy nhầy, sinh vật chui vào là chết, chết nhiều lắm. Chủ lầu tuyển con gái biển vào bưng bê rượu thịt, hầu hạ thực khách, nhiều đứa kiếm được tiền rồi mang bệnh lây nhiễm gì đó sống mòn chết vội, nghĩa trang đầy hoa trắng, mời các vị sáng mai ra thăm.
           Cấp trên bảo nuôi hải sản bằng thức ăn đóng bao, nuôi tôm trên cát, đắp bờ dẫn nước biển nuôi cá cua, trúng 2 vụ, mất 3 vụ ,… nợ nần, móm hết, cha con cãi cọ, vợ lìa chồng, dắt díu nhau đi tứ xứ. Tôi thay mặt bà con kiến nghị với vua có biện pháp tháo dỡ nhà hàng, lều trại, cấm trai gái đàn đúm xả rác bừa bãi, để chúng tôi nuôi trồng hải sản theo phương pháp, bí quyết truyền thống, năng suất vừa phải nhưng bền vững bát cơm, lành manh áo cộc .
        Cụ già nghẹn ngào, ông cạn ly rượu rồi cảm ơn các vị quan trên. My Xinh chỉ định viên quan địa ốc, viên quan nghề thuỷ sản trả lời. Ngay sau đó, một gã trai xóm chài xin phép nêu ý kiến:
      -Cụ nói đúng nhưng chưa đủ, khách có nhu cầu gái, nhậu hải sản thì phải có người cung cấp, họ mở lầu có giấy phép của vua. Nhờ người giầu xây lầu hàng, tửu điếm mà nhiều gia đình bán đất, bán hải sản được giá có tiền cho con lên Kinh đô học làm quan mở mặt đất vạn chài. Các gia đình có con gái đẹp không biết bảo ban con học hành ngoan ngoãn, học nghề biển kiếm tiền, để chúng theo vào nhà hàng kiếm tiền nhanh, đời sống ngắn, bệnh tật là do quan hệ vợ chồng không hôn thú với bọn lắm tiền, bất lương, mắc bệnh sắp chết thì đừng trách ai. Bố mẹ ông bà, anh chị tự trách mình.
       -A! thằng Ốc con nhà Hến, mày dám mở mồm bêu xấu cha ông, chính mày bán đất, dẫn dụ con gái biển, con gái rừng vô nhà hàng, mày kiếm tiền bất chính, bất lương, mày bỏ học từ bé, không theo cha đi biển, không ruộng nương, suốt ngày lêu lổng, tụ bạ cờ bạc, nợ nần, trộm cắt vặt. Từ ngày có người mua đất dựng lầu, mày cò mồi, ma cô mới có bát cơm ăn mà dám nói thế hả, ông bà Hến có đây không, nghe thằng Ốc nó nói láo.
       Sau tiếng la mắng của ông già, lửa bập bùng, trăng trơ treo trên đầu, bãi biển ồn ào, có người xỉ vả thằng Ốc.
        Một chị nói:
      - Tôi xin nhà vua khoanh lại vùng đất làm các nhà lầu, cách biệt với chúng tôi bằng hàng rào. Vườn cây, vũng nước của chúng tôi, không thể để du khách tự do xả rác, mèo chuột hư hỏng con em chúng tôi. Bà con hãy giữ đất, trồng rừng, làm nhà vườn, người giàu có sẽ đến thuê nhà nghỉ, cho họ thuê nửa ngày, thuê cả thế kỷ cũng được. Bà con đừng bán ăn nhanh ăn non. Xin nhà vua đừng thu đất của dân làm chỗ ăn chơi, chúng tôi cũng biết cách phục vụ du khách, biển hết cá phải lên bờ mà câu.
            - Con mẹ nào đấy khôn nhỉ ?- Cô vợ béo đẹp goá chồng mà hôm trước My Xinh và Thuỷ Tinh đến thăm, lên tiếng hỏi.
            - Chỉ một mình nhà chị khôn hả, từ ngày goá, chị nuôi chó, cho thuê nhà ăn đủ, béo trắng ra, có mỗi đứa con gái thì cho du học.
          Hai người đàn bà bắt đầu văng ra ngôn ngữ sóng cả, cá tôm ươn. Ông trưởng thôn đến gạt ra, hai mẹ nhìn mặt gã trưởng thôn, mẹ goá la:
            -Từ ngày người trên Kinh thành đến dựng tửu điếm, ông thường xuyên qua đó ăn nhậu no nê mà vẫn qua chỗ tôi thăm hỏi, gạ mua rẻ đất không được, lại quà cáp đòi tình, đòi qua đêm. Tôi nói cho mà biết, đất nhà tôi có địa bạ vua tổ, mả chồng tôi còn đó, ông thích thì cứ đến nhà ăn nhậu, tôi gọi đứa hầu, ông tưởng chúng tôi không biết mánh của tửu điếm hả!
            - Các bác bình tĩnh, bà con trật tự để quan trên trả lời- My Xinh chấm dứt cuộc cãi lộn, mực nướng, khô nướng bốc mùi đến nghẹt thở. Quan địa ốc nói:
            - Xây cất tửu điếm là chủ trương của Nhà nước, tạo công ăn việc làm cho người đất liền ngày càng “đất chật người đông”, rừng cũng cạn kiệt. Sai trái, ô nhiễm xin được ghi nhận để chúng tôi đề nghị vua có cách xử lý, có lẽ phạt thẳng vào du khách, bất kỳ ai gây ô nhiễm phải trả tiền và tự dọn dẹp. Bà con hãy lên tiếng với du khách, với con cái mình bảo vệ môi trường sống. Xin bà con hãy yên tâm làm nghề biển, đừng theo nhà hàng vì đó không phải là nghề truyền thống của dân biển. Rồi bà con sẽ tham gia làm du lịch biển, du lịch sinh thái, không ai thu đất thì bà con đừng vội bán chác qua bọn “cò”, có con cái phải dạy bảo, kèm cặp, đừng để chúng đi hoang, đi đêm. Cho chúng đi học, chưa vội làm giàu. Bằng lòng với đủ ăn, mặc lành sạch sẽ, tránh tội lỗi, chết chóc, rồi sẽ nên người no đủ.
            - Cũng chỉ vì tôm cá, hải sản ngày càng được giá nên chúng ta phải nuôi mới đáp ứng được nhu cầu trong nước và các tàu buôn hải ngoại. Bà con có biết không, chúng ta có biển rộng dài mà vẫn nghèo kém là sao, những nước ở đảo xa xứ Sương mù, xứ mặt trời đến sớm (Anh quốc và Nhật Bản) khôn sớm, “mãi vẫn giầu” vì ăn nhiều hải sản, chủ yếu là tôm, cá, mực tươi sống đông lạnh, khô. Bà con nên ăn nhiều thuỷ sản hơn để tăng chỉ số khôn (IQ), biết mình phải làm gì để phát triển bền vững, để tôm cá trúng vụ thường xuyên, biển xanh lành, sinh vật sinh trưởng thu hoạch đúng mùa vụ. Tôi hy vọng có sứ giả nước Thuỷ Thần giải đáp thắc mắc, chàng sắp là con rể của vua Thổ Thần, chồng công chúa My Xinh đây.
              Viên quan nghề thuỷ sản dứt lời, tiếng vỗ tay vang lên, họ hy vọng mối bang giao Thổ-Thuỷ sẽ rộng đường kiếm ăn, làm giàu bằng nghề biển. My Xinh mời Thuỷ Tinh thưa chuyện với bà con. Chàng uống một cốc với Đồi Tinh, rồi lên tiếng:
           - Thưa Công chúa, thưa các quan, thưa bà con nghề biển. Sau chuyến đi này tôi sẽ về tâu với vua cha Thuỷ Thần, xin được làm một nhiệm kỳ sứ giả (ở rể) cùng bà con làm nghề biển ngon lành. Biển rộng lắm, chúng tôi đã có dịp đến đất nước sương mù, đất nước bình minh đến sớm, họ giàu có bằng nghề rèn đúc, khói toả mù mịt, bẩn lắm, họ đang làm sạch khói khí bẩn đó, phục hồi sức khoẻ bằng việc ăn nhiều tôm cá của chúng ta. Nhiều quốc gia, dân biết đắp bờ dẫn nước nuôi cá tôm, nuôi nhái cua ốc ếch rắn cá sấu, ba ba, đồi mồi, nuôi giống cá bán một chỉ vàng một con bằng ba ngón tay. Cứ hai vuông đìa tôm lại có một vuông nước trong, người uống ngay không cần đun nấu vì nó rất sạch, họ vớt chuyển thuỷ sản sang vuông sạch, sau đó dọn lại vuông cũ như người ta thay áo ấy. Vì thế mà năm nào họ cũng trúng vụ, tôm họ to khoẻ nhiều IQ, năng suất vừa phải nhưng bán được giá, một con của họ bằng cả rổ bự đầy tôm rảo của chúng ta. Tôi sẽ tìm cách chuyển giao công nghệ miễn phí cho đất nước Thổ Thần khi tôi làm sứ giả, làm…
            -    Làm phò mã, làm người tình nghìn năm của công chúa- Tiếng reo hò, ly cốc đụng keng keng, lách cách, lửa than cháy rực, mực tôm nướng hấp có gia vị hạt tiêu, gừng xả,… thơm lừng, gió biển thổi nhè nhẹ, trăng lung linh trên biển, rừng phi lao hát:
Biển rộng dài gắn kết các đại dương
Biển dẫn đường cho muôn loài hội nhập
Biển xanh sạch cho tình yêu thơm phức
Cá tôm hiến dâng người trí tuệ cao sang
...
         -Uống, zô, zô nào, nhà vua vạn tuế, tình yêu My Xinh -Thuỷ Tinh muôn năm, các quan nhiều bổng lộc. Khoẻ.
 
          11