Đang kể chuyện, My Xinh nhác thấy Thủy Tinh run
“lẩy bẩy như Cao Biền dậy non”, trông chàng yếu ớt như đứa bé mới tập nẫy, My
Xinh sợ quá, nàng vội đỡ Thủy Tinh dậy, nàng nghĩ chàng lên cơn ghen với Sơn
Tinh.
- Chàng làm
sao, đói hay bệnh? em chưa thấy ai thế này, em đưa chàng về biển.
Những con chim trong vườn nháo nhác bay, chim biển
bay vào bờ rúc lên tiếng man dại, gà vịt kêu, lợn lồng lộn hồng hộc trong
chuồng, trâu nghé ngọ liên hồi, bò rống lên, bọn rắn chuồn từ hang này qua bụi
nọ, bầy kiến vội kéo đàn leo cây. Rất lạ.
- Em chạy mau, bỏ mặc anh, chạy về
phía đất liền, sóng thần, sóng thần!
My Xinh
không hiểu, nàng chỉ nghe biết sóng thần trong tiểu thuyết của mấy thầy phù
thủy, trong các truyện tranh dân gian. Không thể bỏ mặc chàng ở đây. Nàng cố đỡ
Thủy Tinh dậy. Con “cá khoai” trong vòng tay “đức mẹ” cựa mình dốc sức bình
sinh đứng lên kéo My Xinh chạy. Họ không quên la hét gọi chị chủ, vừa chạy vừa
la “sóng thần, chạy mau”
Chạy được
đoạn đường dài bằng bóng núi đổ theo bóng chiều hôm thì họ dừng lại, nhìn ra
biển thấy những ngọn sóng khổng lồ ào tới lui, đẩy những sinh vật biển đầu tiền
lên bờ, đám trẻ con tiên cá bị văng trên bãi. Chúng nó rãy giụa, chới với,
nhưng là cá thì không sao, có đứa đứng dậy cười như ma, trông ghê sợ.
Phải chăng
trời ăn khô mặn khát nước đã lâu ngày nay vội húp quá mạnh “bát canh” đại
dương? Phải chăng những hồn siêu thoát kết vòng quay trên quỹ đạo quanh trái
đất, chịu sóng gió bão mặt trời quá bức bối đã lên cơn thịnh nộ ra chưởng bẻ
mảng lục địa để khuấy động vật chất tạo ra đời sống mới, sinh vật mới trên hành
tinh hòng một ngày nào đầu thai lại kiếp sống sung sướng hơn xưa chăng? phải
chăng, phải chăng? My Xinh và Thủy Tinh cùng câu hỏi nhưng không nói ra?
Ngọn sóng
thần đuổi người trên bờ, tất cả đều chạy nhưng không kịp. Thằng Ốc con nhà Hến
trèo lên ngọn cây vững trãi trên bờ hét la mọi người đừng chạy, bám gốc cây mà
leo lên, đã nhiều người leo lên ngọn cây
bàng, cây phượng, cây phong ba chịu trận sóng trào lên múp ngọn, nhưng họ không chịu buông ra, một
vài cây đã đổ, tiếng hét la lọt thỏm vào tiếng sóng gầm rú.
Trên đường
chạy, My Xinh, Thủy Tinh bế vội hai đứa bé biết bò, chạy tiếp vào gò đất cao
phía cánh đồng trong đất liền. Chạy, ngã, ướt át. Đầu lưỡi sóng thần đã liếm
chân họ nhưng nó đã đuối sức. Họ lên gò đất nhìn ra biển thấy những lớp sóng
thần trắng xóa hung dữ tiếp tục vùi rập bờ biển quê hương đổ nát, hoang tàn,
bay trôi nhiều thứ trên màu trắng điên cuồng của sóng. Những con vật nuôi bứt
chuồng đã chạy đến các gò đồi, chúng nhớn nhác nhìn ra biển, chúng nhanh chân
hơn người, chúng không muốn tự hiến thần mà chỉ có người bắt chúng tế thần thì
chúng phải chịu.
Xưa nay
những thứ như đất đá, giun dế, những sự sống ít trí khôn, vô hồn tồn tại hoang
dã qua năm tháng của tiến hóa lại may mắn trong tai biến thiên nhiên bởi nó gần
thiên nhiên nên được thiên nhiên nhắc nhở như lẽ tự nhiên của cộng sinh; như
“con nghiện, cái ết” được cộng đồng chăm sóc, hòa nhập thì chúng nó sẽ nói ra
kinh nghiệm phòng tránh. Kiểu “trạng chết chúa băng hà” là chuyện của người;
lâm tặc chặt cây bán gỗ, đốt rừng lấy than nướng lẩu, quạt chả,… thì mưa xuống
cỏ hoang, hoa dại trở nên màu mỡ “ngu si hưởng thái bình”?
Một ngư dân
xuất hiện:
- Ta sẽ giết con vua Thủy Thần, cớ gì mà
nổi sóng hại người Thổ Thần khi công chúa My Xinh đã trong vòng tay ngươi.
- Không! biển không có lỗi, thần dân biển
cả đau đớn, chết chóc rất nhiều trong cơn sóng thần, phải mấy đời cua tôm mới
hồi sinh, thủy sinh nhỏ bé có thể hết giống, lỗi ở các âm thổ dưới đáy biển
điên khùng đụng độ giữa các mảng lục địa hơn những cuộc chiến mở đất hút dầu ở
dương thổ.
- Không được đụng đến anh ấy- My Xinh la
lên.
Ngư ông chùng tay đao, nghe công chúa My Xinh.
- Chính anh ấy báo cho tôi biết sóng thần
từ hơn một giờ, chúng tôi chạy dọc bờ biển la hét thì người ta bảo chúng tôi
điên, phá quấy làm mất khách hàng tiêu tiền ngoại của họ. Có lẽ chúng ta phải
chăm nuôi chàng Thủy Tinh như “con tin” rồi
cho các cô gái đẹp ở các miền sanh thật nhiều con với anh ta để cảnh báo
thảm họa này.
- Không! anh chỉ yêu mình em, không phải
đứa con nào thuộc giống nòi biển cũng biết trước sóng thần, chỉ có đứa sống với
đời sống hoang dã, thiên nhiên, mò cua bắt ốc từ khi tập bập bẹ “mẹ!” mới may
ra tự biết. Lần đầu anh thấy mình có hiện tượng lạ, nhớ người xưa của biển nói
khi thấy trong người có hiện tượng khác thường là khi ấy có động đất đáy biển
kèm theo sóng thần. Biển ơi, nước ơi, quê hương Thủy Thần ơi! chúng ta đã bị
tàn phá nặng nề còn mang trong mình nỗi oan cừu, thù hận của người Thổ Thần.
Chúng ta là nước mắt của chúng sinh ngàn đời nhỏ xuống đầy ắp sông biển, hồ ao,
mát lành trái đất, chúng ta không có lỗi. Tôi không có lỗi.
- Bây giờ
sóng đã yên, biển lặng, ông bế hai đứa trẻ quay vào đất liền, gọi dân mang đồ
ăn, nước uống cứu người bám cây còn sống sót. Anh và My Xinh quay lại bờ biển
cứu người bị thương, em còn giữ mấy chiếc bánh rong tảo cùi tôm chín lạnh, nhớ
bẻ mỗi người một miếng bằng hạt mít thả vào miệng họ, có thể sống được bảy
ngày.
Cả hai đi
nhanh về phía bờ biển, Thuỷ Tinh thấy My Xinh hoàn hồn, tóc ướt bết trên mặt,
trông nàng có vẻ đẹp hoang dã của người kỳ hậu dã man (thời kỳ đầu biết dùng
lửa).
14
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét