Mẹ em sinh em ở vùng trung du nhiều cây cọ. Em đã về thăm
ngoại mấy lần, đất cắt rốn mát lành, hoa trái vô biên. Có thể vua cha đã đôi lần thăm quê ấy, yêu mẹ và sinh ra em.
Lớn lên trong cung đình, em thấy mình có vô số anh em, không
nhớ hết, thỉnh thoảng gã Sơn Tinh lại dẫn về bà mẹ trẻ bế đứa bé trai, gái kháu
khỉnh ra mắt vua cha, được người yêu mến. Thương cho đứa bé, mẹ nào bị vua quan
say rượu lãng quên, sướng cho kẻ biết đâu bị nhầm hay đánh tráo. Thời láo nháo
biết thế nào là AND.
Con trai, vua đặt tên Lang đầu sau gắn với cua ốc, cá tôm, sông biển, núi đồi, niêu nồi, lẩu rượu, trâu bò ngựa, cung kiếm,... Con gái tên My gắn với hoa lá cành, mơ mận đào tuyết, phấn son,... Mẹ bảo, vua thấy em liền đặt tên Xinh, My Xinh. Em khổ vì cái tên, bởi chị em ghen ghét, các cô dì là mẹ chúng nó lườm nguýt hai mẹ con.
Tiếng là vợ vua nhưng các bà đều phải làm lụng, dệt thêu đan, nuôi tằm, cấy hái, chăn nuôi tự nấu mà ăn. Vua xếp cho mỗi gia đình (mẹ con) một mảnh vườn, ngôi nhà có đường đi, lối lại ra vào cung cấm khi được gọi. Sáu tháng, vua gọi viên quan hộ tịch điểm danh các nhà, phát quà lộc, tiền bạc, vải vóc theo sắc đẹp, nết ngoan và thành quả lao động của mỗi nhà. Chẳng lần nào đủ dân số vì nhiều nhà đi làm ngoài thành không kịp về. Vua không phạt, nhưng mất phần quà, lần sau không được vắng.
Mẹ và em được vua ưu ái cho nhà cao, rộng, vườn đẹp phía
Đông, gần cung cấm, lại có hai cô hầu. Mẹ làm vườn, thêu thùa, thỉnh thoảng lại
được mặc đẹp cùng vua tiếp khách xứ xa, bàn tiệc với những bà vợ quan lớn. Vua
không đặt ngôi hoàng hậu, chưa chỉ định thái tử để tránh ganh ghét loạn triều.
Em đoán là vua cha yêu mẹ, quý con nhiều hơn các nhà khác. Rất nhiều lần có
người đến báo trước là vua xuống ăn cơm, nhiều hôm vua cha ngồi cơm với riêng
em và hỏi chuyện, vui đùa.
Khi em đi học, vua lại quan tâm hơn, cho vào lớp chọn, học
thày dạy giỏi, kể cả thầy phù thuỷ cũng được dạy phép thuật, bùa yêu, bùa mê
thuốc lú. Em thích học, chăm học, không nhuận lớp, vua lại càng yêu mến hai mẹ
con, mặc kệ tiếng ghen ghét của các nhà khác.
Thế rồi một hôm, chẳng rõ ý gì mà vua cha cho gã quan Sơn
Tinh đến ăn cơm với nhà em. Gặp hắn lần đầu, em thấy hắn đúng là quan võ biền
chinh chiến, có ít chữ nghĩa. Sau này có người nói, hắn mới 36 nồi bánh đêm ba
mươi mà đã 6 vợ nhiều con nít nhít mà vẫn muốn lấy thêm vợ nữa trong mỗi lần
tuần thú, trấn ải biên thuỳ, đánh đông dẹp bắc.
Từ hôm gặp em, hắn bỏ
hẳn ý định lấy thêm vợ và quay sang săn sóc hai mẹ con, bằng bài quà cáp,
chuyện trò thân mật khi có dịp gặp em. Tuy nhiên, kỷ luật Cung đình đã chặn cửa
hắn.
Một lần hắn hỏi em:
-My Xinh thích gì anh
sẽ đi tìm tặng em, sản vật núi rừng, biển cả, anh tìm bằng được.
Chẳng cần biết em thích
gì hắn cũng khuân đến đủ thứ nông lâm thuỷ sản, nữ trang, vải giấy, sách bút,
và hứa nếu em và mẹ đi đâu sẽ cho xe ngựa đẹp thứ nhì (sau long xa tứ mã-xe của
vua) đón đưa.
Gọi là Sơn Tinh nhưng
hắn rất khoái khẩu hải sản, khoái khẩu của hắn lan truyền trong triều, thầy
lang bảo : “ Sơn Tinh ăn nhiều hải sản nên nó to khoẻ ,óc nhiều IQ”
Một hôm hắn nhậu say
đâu đó, rồi đến nhà em, kỷ luật cung đình nghiêm lắm, hắn không dám làm bừa,
đành ngồi vạ, nằm vật dưới mái ô văng cửa sổ nhà em, miệng rè rè gọi “ My sinh,
si my ”, sốt cả ruột.
Gọi chán, hắn lăn ra
ngủ. Hôm nữa hắn tỉnh hơn, nửa đêm em ra cửa sổ thấy hắn ngửa cổ hết ngắm
trăng, rồi vô vọng ngắm song cửa Đông cung (nơi phòng cấm, chỉ em ở, và duy
nhất mẹ được vào). Em lấy nước lọc (nước cam lồ ở suối khói cam tuyền) hắt vào
mặt hắn, Sơn Tinh cười nhe răng rất lâu, em cũng buồn cười.
- Anh đói quá, My Xinh
cho anh ăn gì nào?- hắn thều thào như sắp chết đói thật ấy.
Em thả cho hắn chút đồ
ăn, hắn tươi cười cảm ơn và ăn luôn. Sơn Tinh không quên buộc vào sợi dây món
quà hậu tạ. Đó là bộ chày cối giã trầu bằng vàng, một đồ dùng phổ thông của đất
nước toàn dân ăn trầu cho đỏ môi, một loại tiền có mệnh giá lớn, mua được nhiều
thứ. Lần nào cũng vậy, bắp ngô, củ khoai, chiếc bánh, đều được Sơn Tinh thanh toán bằng chày cối vàng.
Em không từ chối, vì
biết rằng phải dùng đến nó, vì mẹ phải lễ tạ rất nhiều kẻ trong triều cho yên
phận.
- Em yêu Sơn Tinh cũng
chỉ vì quà, vì vàng, cùng lúc em yêu cả Sơn Tinh, Thuỷ Tinh là sao?- Thuỷ Tinh
ngơ ngác hỏi.
- Yên nào, để em kể
tiếp.
Những món quà ngọc trai
anh tặng, em biếu mẹ, biếu vua cha, tặng bạn bè, biếu một số người ăn mày xếp
hàng đầy cổng kinh thành vào ngày vua thử lòng nhân ái của các quan và gia
quyến nhà quan. Tấm bánh rong tảo trộn tôm hấp lạnh mà những lần đầu anh tặng,
em chỉ dám biếu mẹ. Hôm gã Sơn Tinh gào lên vì đói, em cho hắn một chiếc, hắn
ăn xong sướng rên, và buộc quà hậu tạ là cái túi trong đó có viên ngọc trai.
Điều ngạc nhiên nhất lại là chính viên ngọc trai để trong vỏ ốc mà lần đầu anh
tặng em, viên đó có vết xước, hay nét vẽ
hình con tôm. Em không nhầm, nhưng thấy quái lạ, đành hỏi:
- Sơn Tinh, ông lấy
viên ngọc ở đâu?
- Có người tặng anh,
thấy đẹp anh tặng em.
- Ông có thể nói rõ, ai
tặng ông?
- Quà cáp đèn kéo quân,
quan trường xoay chong chóng em đừng bận tâm, anh không nhớ.Nó là của em rồi.
13
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét