Thứ Ba, 31 tháng 3, 2015

Hà Nội không còn cây?


Phỏng Phan Nhan

Mặt hồ Gươm suýt trơ trơ mây trời
Càng tỏa ngát khói xăng xe Thủ đô
Đường lộn gió loanh quanh 5 cửa ô
Nghe tiếng RÌU không quên niềm thương đáu


Hà Nội đó, còn tin yêu hy vọng?
“Của núi sông hôm nay và mai sau”
Chân ai bước lòng nao nao cồn cào
Kìa “CÀNH MỠ ” đã vươn lên trời cao


Ôi Đông Đô ! Còn đâu bóng cây ngàn xanh
Ơi Thăng Long, ngày nay đã về Hà Tây
“Hà Nội, mến yêu của ta, Thủ đô mến yêu của ta!”
Là sông nước đen mùa mưa
Sóng dâng đường xe, lắng bao mùn cưa
Nhày nhụa bước chân người qua, khóc tiếng kêu Giời!

Em ơi Hà Nội phố

Phỏng Nhạc Phú Quang, Thơ Phan Vũ
-----------
Ta còn đâu hàng cây xanh
Ta còn đâu mùa lá rụng
Con đường vắng ào ào cơn mưa đổ
Em chờ anh trong mái hiên buồn

Ta còn em! “VÀNG TÂM” mồ ma mùa đông
Ta còn em nóc phố bê tông mùa đông
Mảnh trăng nude mùa đông...


Mùa xuân năm ấy!
Tiếng CƯA RÌU vang lên hàng cây đổ
Dân phố phường rên xiết tiếng khóc than

Ta còn em, một màu trắng thời gian
Một trưa hè chang chang không bóng mát
Mắt nhòa, kỷ niệm!

“Người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố
Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường”


Ta còn em, hàng phố mới trơ trơ
Và từng cơn mưa rào đổ
Nào nào tiếc nuối
Chiều Hồ Tây ồn ào lên con sóng
Chợt hoàng hôn tím tái tự bao giờ.