Mùa đông năm 1980, trong đội hình vận động tiến công cấp
trung đoàn “tái chiếm” xã Long Đầu, huyện Lộc Bình, tỉnh Lạng Sơn- tên bản đồ
chiến dịch.
Chúng tôi hành quân hai ngày từ đèo Lùng Pa (h Văn quan,
LS).
Đoàn chiến xa đi trước để lại đường mới mở, đất đỏ, mồ hôi
trộn bụi, đặc quánh bết vào thân thể. Lính đi từng tốp. Đêm khởi hành, tổ lính
hỏa lực nhẹ nằm vật bên đường, chỉ huy đá vào mãi mới dậy.
Chiều đến xã Long Đầu (nay là xã Mẫu Sơn) giáp cửa khẩu Chi
Ma.
Tối đội hình tiến về cửa khẩu, tôi được “ưu ái” ở lại trông
coi đống ba- lô của trung đội.
Lúc anh em đi, đêm buông xuống mới thấy sợ. Quây đống ba -
lô vòng tròn ở vườn hoang gần một nhà dân. Moi đồ ăn,… rồi phải ngủ. Quá nửa
đêm, tiếng quác, quác rồi lịm.
Một bàn chân nhẩy vào trán, tôi bừng tỉnh, vồ khẩu A-ka từ
từ quan sát. Một bóng đen như đứa trẻ chạy ra khoảng trống đứng im, trăng hạ
tuần mờ bạc, tôi tiến lại gần định nổ súng, nhưng đó là một ông gà khá to, chân
cao. Nhớ lúc chập tối, gặp chủ nhà có gương mặt đầy mụn cóc, anh ta kéo bễ đánh
dao. Lúc mài dao, anh ta đưa lưỡi cạo râu lởm chởm như đe dọa! Sau này được
biết, ở khu vực cửa khẩu Chi Ma, nhiều vụ lính Tầu bò sang ném đá và lều lán
lính ta, đánh độc thủ, gọi loa, thả đồ tâm lý chiến.
Quay về ngủ tiếp, mặc kệ.
Sáng sau, lui quân, ra gương ô tô coi thấy có vết xước trên
trán.
Cũng đêm đó, một lái xe phải giao tay lái, vì đêm trước nó
ác mộng.
Anh Khuông, chỉ huy bảo, may mà mày không nổ súng.
Bầy đàn an toàn hơn cô đơn?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét