Thứ Tư, 14 tháng 11, 2018

BÀI HỌC NẠN CÔNG THẦN

Ông Bình Ngô đại cáo lui về Côn Sơn, nếu ông chỉ thú điền viên như Trương Tử Phòng thì thoát hiểm. Nhưng ông lại tăng thêm vợ; cho người đập đá làm bàn cờ tiên, một rằm ca múa; uống riệu ngâm thơ, phê phủi triều đình tham kiến chọn thái tử, (trước đó dụ vua ta gọi vua Tàu là "thằng nhãi con Tuyên Đức- thì Lam Sơn áo mộc dòng vua mục đồng là gì")...đến tai vua và quốc thích sinh án Lệ Chi Viên.
Nói thêm, mưu lược quân cơ ông ko nhiều và giỏi thao lược như quan Đại tư đồ Trần Nguyên Hãn. Trong lịch sử ta, ngoài có Lý Thường Kiệt với trận phát rẫy bên Tàu, trong có Đại tư đồ Trần Nguyên Hãn làm cỏ trận Xương Giang quyết định chiến cục, khiến người Tàu và vua ta phải sợ. Chính đó là điều mà Lê tổ sợ Hãn (về hưu) dựng cờ ở Bạch Hạc, án chìm thuyền xảy ra. Thực tế Hãn đã mộ 1000 dân lập trại, khai hoang. Ông dùng xe kiểu "ngự xa", dân chúng tôn ông quá mức, thi thoảng lễ hội cho dân chén to no căng.
Ông Cáo bình Ngô giỏi tuyên huấn, cũng nhiều công nhưng sau đó thì ko chịu ngợi ca bộ tướng và vua, phê chúng gian thần hưởng lạc, lễ nghi lạc hậu... Thị Lộ bán chiếu gon cũng chê bôi hoàng hậu, công chúa, cung tần mỹ nữ đầu ngắn chân dài.
Đặng Trần Thường tài trí thực tế hơn Ngô Thì Nhậm, Ngô Văn Sở, Thường ôm gươm lặn lội vào Nam tìm minh chủ Phúc Ánh, giúp Gia Long lấy Bắc hà nhẹ nhàng hơn lấy bút chì trong túi. Nhưng Thường công thần, vua chậm ban lộc, Thường đong luôn thuế, chặn tế bần chẩn của dân, sắc phong bừa bài cho tiền triều lấy lộc. Gia Long tống vô ngục vĩnh viễn. Thường làm thơ rên rỉ thân phận mình bạc hơn Hàn Tín.
Tả quân Lê Văn Duyệt, tướng Nguyễn Văn Thành, Lê Chất,... cũng chung số phận, Duyệt công thần dựng lăng cha to vật, con nuôi là thằng Khôi ý dựng Sài thành trấn ly khai, Tả tướng bị lộ chuyện "phát rẫy bên Thốt nốt quá tay" Ánh sợ. Thành cũng thế, con Thành công thần phóng ngôn bị quy vào kích loạn...Vua ra tay sót phết, Chất là hàng tướng Tây Sơn về với Ánh, thân anh em Duyệt bị vạ đến đào mộ.
Trước đó, thời Tây Sơn, thì Cống Chỉnh tài chinh chiến, giúp Huệ quật Trịnh, ép Lê, công thần giống Thường, Huệ phải trị bằng "nha cẩu đoàn". Đau xót quá. Nhiều sử gia muốn phục hồi công lao của ông.
Nguyễn Du thiên tài biết vận Tây Sơn, ông chờ thời chịu phò Gia Long, nhận lộc mọn quan nhỏ về quê lẩy Kiều, nhiều vợ con làm lụng, lương lộc vua ban tạm đủ nhai, sau chẳng được nhà Gia Long tôn tài văn chương. Tự Đức định đòi trị tội viết câu "chọc trời khuấy nước" khen tướng Tào Từ Hải, dụ dân làm loạn... thì các quan bảo "NDu mất rồi".
Trương Lương thì biết phận, bóp bụng kêu đau, thiết triều miệng câm như hến, Lưu cao Tổ và vợ Lữ Hậu biết "mày ko ưa tao, nhưng ko phản" cho mấy đấu vàng về quê kèm theo "quyết định" huyện Lưu xắn ra 3% hộc dưỡng già Trương với công lao lớn là khởi binh đập chùy vua Tần, đốt đường "Xạn đạo", chiêu mộ tướng tài.
Phạm Lãi phò Câu Tiễn diệt Ngô, Tiễn khổ nhục kế sau hạ được Phù sai. Phạm Lãi chuồn vì mỗi lần tu riệu Lãi thấy vua Việt cổ mồm như cổ mỏ cò khó mà chung chia chiến lợi. Lãi chậm lủi là tèo.
Anh Hàn Tín dũng tướng vô mưu, công thần định làm loạn thì vợ Hán Cao tô xuống tay trước, đau vật.
Soái gốc quân Sa hoàng chê Talanh, đệ Lin râu đần độn phàm tục võ biền bị anh HitLe quốc xã tương kế, bi thảm dưới tay Xích ta linh. Trốt kít cũng vậy, ngộ ra CM bắn đòm kiểu vô sản không ổn đã lẩn sang Mễ Tây Cơ nhưng bọn Mỹ sợ, lờ đi để bọn an ninh Nga vào lấy rìu bổ đầu.
Bọn soái Tàu cũng bị vật tù trong cmvh bởi công thần, rèm pha kinh bỉ vợ chồng Máo Zang. Chu ân Lai láu cá thoát hiểm, Đặng tiểu bình khổ nhục kế được phục hồi,...
Nạn công thần và hoạn nạn công thần thời nào cũng sẵn.
Gần đây ở ta cũng nhiều anh bắn đòm ác liệt lên tướng, tá rồi khự lại chức nhỏ, bực bọn học kém, trận mạc phình phường trèo lên cổ; rồi chém zó, chọc dái ngựa bị quy chu dẩn chống đối, kết cục không khá. Bọn trên được phục hồi, nhân văn giai phẩm được giải thưởng, bọn chống, chê đảng Cụ ngu đần là chìm ngỉm
Nhiều anh xong việc binh đao, biết hoạn nạn công thần, ôm quả "đu đủ" chào thế sự về Garden giồng rau sạch tất bật phết.

Các nguyên thủ đâu đó ngày nay ngộ dần ra họa nạn công thần, về vườn sống tử tế là phải, đừng ngứa nghề, tiếc trí tuệ lãng phí, làm gì còn trí tuệ nữa?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét