Thứ Tư, 14 tháng 11, 2018

KHÔNG TRANH MUA DÂN VỚI VUA


(Chuyện cổ)
Năm xa xưa, hai bạn đồng khoa được bổ đi làm quan.
Họ có nhiệm vụ giám sát, đôn đốc công trường đắp đê lấn biển. Dân lao dịch chật vật trong tháng giá mùa đông, vua ban cho bữa cháo trưa.
Nồi cháo to đùng bốc hơi nghi ngút. Viên quan nghi ngờ, lấy đũa khoắng, cháo hoa trơ xương cũ. Ông hỏi tiêu chuẩn vua ban mỗi bữa có bộ thủ, móng giò, lòng mề heo sao không có? Bọn chức dịch, đốc công, đầu bếp nào đó đã tẩu mất?

Viên quan thương dân như thương thân, ông rút hầu bao tháng lương đầu đưa cho người đầu bếp bảo ra chợ mua thủ,giò, lòng heo thả vào nồi cháo đặng nâng sức dân hoàn thành nhiệm vụ.

Phu phen sướng, khen quan tốt quá, nhân đức quá, tiếng đồn lan ra.

Bạn đồng nha biết chuyện, nói với bạn quan:
" Ông đắc tội, phạm thượng, tôi cũng muốn làm nhưng không được, không được, rất nguy".
Viên quan này không hiểu lắm, bạn nói tiếp:
" Ông đã mua dân của vua, điều đó rất nguy hiểm đến đường thăng tiến, tính mạng nữa vì dân yêu ông hơn vua, là toi".

Quả nhiên, ít thời gian sau, viên quan bỏ tiền túi lấy lòng dân của Vua đã nhận quyết định điều lên miền "rừng thiêng nước độc" ngã nước rồi chết nơi xa xôi.

Ông bạn quan ở lại được thăng tiến chức khá cao. Những lao công, phu phen ngày đó vẫn nhớ đến một tấm lòng cao cả nào đó (họ ngầm hiểu là của quan coi đê nhưng không có cớ nói ra), bí mật cho người bật từng cắc lẻ vào cạp quần sau ngày đào đất vác đá, họ lê bước về nhà qua chợ mua khúc lòng nửa cái móng heo về cho vợ con.

Câu chuyện về lòng nhân ái rất là phức tạp, hiểm nguy.
-------

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét