Thứ Năm, 31 tháng 10, 2013

11



          Buổi sớm hôm sau nữa, Thuỷ Tinh dẫn My Xinh đến nhà vườn bà goá. Nhà nhỏ như túp lều nhưng vườn rộng đẹp lắm. Vườn hoa, vườn quả gọi chim về ca hát quanh năm. Chị chủ khoe:
      -  Có được vườn là nhờ du khách gợi ý sau khi gợi tình, trước kia chỉ có phi lao và khoai lang. Củi, lá phi lao luộc nướng khoai lang ăn với tôm cá hải sản sống khoẻ nhưng đơn điệu. Du khách thường nhớ nhà vườn quán trọ, mà quay lại hai ba lần. Lần thứ hai tặng hạt giống, cây giống, họ tự trồng, lần thứ sau nữa họ quay lại ngắm hoa, hái trái, cứ thế vườn rừng ven biển nhà chị xinh tươi, lại càng đông khách. Chị có một cháu gái, sẵn thu nhập ổn định, lại được mấy ông khách giới thiệu, chị cho cháu du học ở nước mặt trời mọc sớm ấy.
- Chị đẹp lắm, hơn cả vườn hoa- Thuỷ Tinh khen vội, My Xinh lườm rõ xinh.
- Mời công công chúa và hoàng tử thăm vườn hoa, còn đất trống xin thượng khách trồng cây lưu niệm tình yêu.
            Họ ra vườn ngắm hoa, cây cảnh, đầm cá. Chị chủ luôn miệng, chỉ tay giới thiệu: Đây khóm hoa hồng của công chúa nước Sương mờ, đây là cây si của ông quan lớn trên kinh đô, đây nữa là giống hoa muống biển trắng tinh do một người khách phía Nam tặng,…
      -  Cây của ông trưởng xóm đâu, thưa chị- My Xinh cười hỏi.
-  À đây, cây cà độc dược ông ấy trồng có tác dụng chữa mụn nhọn, chốc nở, chị không từ chối cây nào, không làm mất lòng khách, có thế con chị mới an tâm du học. Nhiều người ghen với chị, ghen gì, chồng mất nuôi con, nuôi thân, làm lụng vất vả lắm.
-  Đã có ai trồng cây gây nghiện, cây anh túc, cần sa ấy- My Xinh hỏi tiếp.
-  Có, thưa công chúa, họ trồng nhưng không sống được trên nền đất cát nóng gió.
Đến bên đầm nước, hai đứa xin ngồi ngắm biển phía xa, chị chủ kịp hái hoa tặng họ, My Xinh ôm bó hồng tươi cảm ơn chủ nhà. Chị chủ về lều. Nàng hỏi Thuỷ Tinh:
- Anh ngắm em lâu hơn nữa, em xinh hay chị chủ xinh hơn em?
-  Sao em ghen với câu khen của anh. Chị ấy có nét gì đó thì đám lữ khách thập phương mới đến trồng cây?
       - Em về cho anh ở đây khám phá nét quyến rũ của gái goá.
       - Không, em nói chuyện khác, nhìn kìa! chim ríu rít gọi bầy mớm mồi cho nhau.
Hai đứa ngồi nghe tiếng chim hót trong veo, sóng biển, gió biển dạt dào phía xa. Im lặng để chuẩn bị nói gì hệ trọng thường im lặng dài hơn. My Xinh lên tiếng trước, tiếng nàng thầm thì, nhỏ nhẹ nhưng rứt khoát.
        - Anh yêu em đến bao giờ?
       -  Yêu em đến ngày đầu tiên tặng em vỏ ốc, tiếng ù u  thổi mãi không sai.
       -  Có lúc nào anh chán em?
        - Anh đã có em suốt ngày đêm đâu mà biết chán.
        - Có em rồi anh no xôi, thèm phở phải không?
        -  Chắc gì đã được em, người Thổ Thần chưa chấp nhận.
  Hai đứa nhìn nhau dò hỏi, bó hoa hồng đầy gai đã ngăn chúng ngồi sát bên nhau. Thuỷ Tinh cầm bó hoa bỏ qua một bên nhưng My Xinh ngăn lại, hai bàn tay đặt lên bó hoa rồi lại buông ra.
        -  Anh cưới em đi, cưới em sớm hơn để chúng mình yêu nhau nhiều hơn.
        -  Anh yêu em, lúc nào cũng yêu em không hơn không kém, sao vội làm vợ chồng, còn phải học, anh còn việc làm cho người hải ngoại về nghề biển, học làm quan, học làm thái tử nối ngôi vua.
            - Anh không yêu em, anh chỉ cần em để dò hỏi đời sống Thổ Thần mưu nghiệp Thuỷ vương nhà anh. Có lẽ chúng ta chia tay hôm nay, hoa chia tay đây, anh ôm lấy rồi về biển cả.
        - Em làm sao thế, có thể cho anh biết vì sao lại phải cưới sớm, em không tin anh, không tin tình yêu ngàn năm. Em còn phải học, sống với đất liền, để thêm chữ biết nghề, sau này dạy người, dạy khỉ trên đảo,…em nói rõ hơn vì sao, hay có ai ép gả em cho gã Sơn Tinh?
       - Không phải thế, anh gần lại đây- My Xinh lấy bó hoa đặt sang bên, nàng nắm tay Thuỷ Tinh, lại gần. Câu chuyện của My Xinh sau đây là muôn thuở của thời đại có vua.

          12

Thứ Hai, 28 tháng 10, 2013

10

              My Xinh bàn với Đồi Tinh, Thuỷ Tinh và các quan cùng đi, Cô Bé Đòi Hôn, ông trưởng xóm chài được dự. My Xinh chủ định họp toàn thể xóm vạn chài để trao đổi về nghề biển, nghe dân chài kiến nghị với Vua.
        Lửa bập bùng cùng trăng mười tám, dân vạn chài rải chiếu sắp đồ ăn, tôm hấp nướng thơm ngạt ngào bãi biển, người lớn, trẻ em tụ họp xóm chài. Ông trưởng thôn mời quan trên, bà con ly rượu, một tiếng “khà” rồi cất giọng kính thưa:
         -Nay bà con được đối thoại cùng cấp trên về biển, xin các vị nói thật lòng như đứng trước linh thiêng.
         -Thưa bà con, tôi My Xinh con vua dẫn đoàn đi tuần biển, nghe bà con bày tỏ tấm lòng, các quan hãy trả lời bà con ngay tại chỗ, về biển cả có sứ giả Thuỷ Tinh, Cô Bé Đòi Hôn ghi biên bản. Báo cáo cuối cùng tôi ký gửi vua cha!
          Mọi người thì thầm, có mấy cô cậu nhổm dậy nhìn công chúa, họ trầm trồ khen xinh đẹp, có đứa bảo: “ tưởng thế nào, cũng không hơn con gái vạn chài”. Một cụ ông ở trần, râu xoà trước ngực, da đỏ au như vỏ con tôm chín, ông nhấp ly rượu rồi lên tiếng:
          - Thưa công chúa My Xinh, các quan của Thổ Thần cùng sứ giả, dân chài chúng tôi một đời thờ vua, yêu biển, mưu sinh hiền lành, con cháu ngoan ngoãn lối nghiệp cha ông, sống có thuỷ, có chung, đoàn kết nương tựa trước tạo hoá, lựa đất trời lấy miếng cơm ăn, áo mặc.
            Mấy năm gần đây người đất liền tiến ra biển làm ăn, dựng lầu son gác tía, tuyển mỹ nữ nàng hầu phục vụ lữ khách bốn mùa. Dân chài bán được thuỷ sản cho nhà lầu cũng vài người khá lên, mắt lưới nhỏ dần để vét cá tôm phục vụ khách thập phương ngày càng ăn lẩu tạp. Con hào, con hàu bằng móng tay bám đá ngàn đời nay cũng bị cậy ra để nấu cháo. 
      Chuyện đó còn nhỏ, du khách ngày mỗi nhiều, họ xuống biển vào rừng phi lao xả ra thứ rác không tan trong đất, túi rác phồng, bầy nhầy, sinh vật chui vào là chết, chết nhiều lắm. Chủ lầu tuyển con gái biển vào bưng bê rượu thịt, hầu hạ thực khách, nhiều đứa kiếm được tiền rồi mang bệnh lây nhiễm gì đó sống mòn chết vội, nghĩa trang đầy hoa trắng, mời các vị sáng mai ra thăm.
           Cấp trên bảo nuôi hải sản bằng thức ăn đóng bao, nuôi tôm trên cát, đắp bờ dẫn nước biển nuôi cá cua, trúng 2 vụ, mất 3 vụ ,… nợ nần, móm hết, cha con cãi cọ, vợ lìa chồng, dắt díu nhau đi tứ xứ. Tôi thay mặt bà con kiến nghị với vua có biện pháp tháo dỡ nhà hàng, lều trại, cấm trai gái đàn đúm xả rác bừa bãi, để chúng tôi nuôi trồng hải sản theo phương pháp, bí quyết truyền thống, năng suất vừa phải nhưng bền vững bát cơm, lành manh áo cộc .
        Cụ già nghẹn ngào, ông cạn ly rượu rồi cảm ơn các vị quan trên. My Xinh chỉ định viên quan địa ốc, viên quan nghề thuỷ sản trả lời. Ngay sau đó, một gã trai xóm chài xin phép nêu ý kiến:
      -Cụ nói đúng nhưng chưa đủ, khách có nhu cầu gái, nhậu hải sản thì phải có người cung cấp, họ mở lầu có giấy phép của vua. Nhờ người giầu xây lầu hàng, tửu điếm mà nhiều gia đình bán đất, bán hải sản được giá có tiền cho con lên Kinh đô học làm quan mở mặt đất vạn chài. Các gia đình có con gái đẹp không biết bảo ban con học hành ngoan ngoãn, học nghề biển kiếm tiền, để chúng theo vào nhà hàng kiếm tiền nhanh, đời sống ngắn, bệnh tật là do quan hệ vợ chồng không hôn thú với bọn lắm tiền, bất lương, mắc bệnh sắp chết thì đừng trách ai. Bố mẹ ông bà, anh chị tự trách mình.
       -A! thằng Ốc con nhà Hến, mày dám mở mồm bêu xấu cha ông, chính mày bán đất, dẫn dụ con gái biển, con gái rừng vô nhà hàng, mày kiếm tiền bất chính, bất lương, mày bỏ học từ bé, không theo cha đi biển, không ruộng nương, suốt ngày lêu lổng, tụ bạ cờ bạc, nợ nần, trộm cắt vặt. Từ ngày có người mua đất dựng lầu, mày cò mồi, ma cô mới có bát cơm ăn mà dám nói thế hả, ông bà Hến có đây không, nghe thằng Ốc nó nói láo.
       Sau tiếng la mắng của ông già, lửa bập bùng, trăng trơ treo trên đầu, bãi biển ồn ào, có người xỉ vả thằng Ốc.
        Một chị nói:
      - Tôi xin nhà vua khoanh lại vùng đất làm các nhà lầu, cách biệt với chúng tôi bằng hàng rào. Vườn cây, vũng nước của chúng tôi, không thể để du khách tự do xả rác, mèo chuột hư hỏng con em chúng tôi. Bà con hãy giữ đất, trồng rừng, làm nhà vườn, người giàu có sẽ đến thuê nhà nghỉ, cho họ thuê nửa ngày, thuê cả thế kỷ cũng được. Bà con đừng bán ăn nhanh ăn non. Xin nhà vua đừng thu đất của dân làm chỗ ăn chơi, chúng tôi cũng biết cách phục vụ du khách, biển hết cá phải lên bờ mà câu.
            - Con mẹ nào đấy khôn nhỉ ?- Cô vợ béo đẹp goá chồng mà hôm trước My Xinh và Thuỷ Tinh đến thăm, lên tiếng hỏi.
            - Chỉ một mình nhà chị khôn hả, từ ngày goá, chị nuôi chó, cho thuê nhà ăn đủ, béo trắng ra, có mỗi đứa con gái thì cho du học.
          Hai người đàn bà bắt đầu văng ra ngôn ngữ sóng cả, cá tôm ươn. Ông trưởng thôn đến gạt ra, hai mẹ nhìn mặt gã trưởng thôn, mẹ goá la:
            -Từ ngày người trên Kinh thành đến dựng tửu điếm, ông thường xuyên qua đó ăn nhậu no nê mà vẫn qua chỗ tôi thăm hỏi, gạ mua rẻ đất không được, lại quà cáp đòi tình, đòi qua đêm. Tôi nói cho mà biết, đất nhà tôi có địa bạ vua tổ, mả chồng tôi còn đó, ông thích thì cứ đến nhà ăn nhậu, tôi gọi đứa hầu, ông tưởng chúng tôi không biết mánh của tửu điếm hả!
            - Các bác bình tĩnh, bà con trật tự để quan trên trả lời- My Xinh chấm dứt cuộc cãi lộn, mực nướng, khô nướng bốc mùi đến nghẹt thở. Quan địa ốc nói:
            - Xây cất tửu điếm là chủ trương của Nhà nước, tạo công ăn việc làm cho người đất liền ngày càng “đất chật người đông”, rừng cũng cạn kiệt. Sai trái, ô nhiễm xin được ghi nhận để chúng tôi đề nghị vua có cách xử lý, có lẽ phạt thẳng vào du khách, bất kỳ ai gây ô nhiễm phải trả tiền và tự dọn dẹp. Bà con hãy lên tiếng với du khách, với con cái mình bảo vệ môi trường sống. Xin bà con hãy yên tâm làm nghề biển, đừng theo nhà hàng vì đó không phải là nghề truyền thống của dân biển. Rồi bà con sẽ tham gia làm du lịch biển, du lịch sinh thái, không ai thu đất thì bà con đừng vội bán chác qua bọn “cò”, có con cái phải dạy bảo, kèm cặp, đừng để chúng đi hoang, đi đêm. Cho chúng đi học, chưa vội làm giàu. Bằng lòng với đủ ăn, mặc lành sạch sẽ, tránh tội lỗi, chết chóc, rồi sẽ nên người no đủ.
            - Cũng chỉ vì tôm cá, hải sản ngày càng được giá nên chúng ta phải nuôi mới đáp ứng được nhu cầu trong nước và các tàu buôn hải ngoại. Bà con có biết không, chúng ta có biển rộng dài mà vẫn nghèo kém là sao, những nước ở đảo xa xứ Sương mù, xứ mặt trời đến sớm (Anh quốc và Nhật Bản) khôn sớm, “mãi vẫn giầu” vì ăn nhiều hải sản, chủ yếu là tôm, cá, mực tươi sống đông lạnh, khô. Bà con nên ăn nhiều thuỷ sản hơn để tăng chỉ số khôn (IQ), biết mình phải làm gì để phát triển bền vững, để tôm cá trúng vụ thường xuyên, biển xanh lành, sinh vật sinh trưởng thu hoạch đúng mùa vụ. Tôi hy vọng có sứ giả nước Thuỷ Thần giải đáp thắc mắc, chàng sắp là con rể của vua Thổ Thần, chồng công chúa My Xinh đây.
              Viên quan nghề thuỷ sản dứt lời, tiếng vỗ tay vang lên, họ hy vọng mối bang giao Thổ-Thuỷ sẽ rộng đường kiếm ăn, làm giàu bằng nghề biển. My Xinh mời Thuỷ Tinh thưa chuyện với bà con. Chàng uống một cốc với Đồi Tinh, rồi lên tiếng:
           - Thưa Công chúa, thưa các quan, thưa bà con nghề biển. Sau chuyến đi này tôi sẽ về tâu với vua cha Thuỷ Thần, xin được làm một nhiệm kỳ sứ giả (ở rể) cùng bà con làm nghề biển ngon lành. Biển rộng lắm, chúng tôi đã có dịp đến đất nước sương mù, đất nước bình minh đến sớm, họ giàu có bằng nghề rèn đúc, khói toả mù mịt, bẩn lắm, họ đang làm sạch khói khí bẩn đó, phục hồi sức khoẻ bằng việc ăn nhiều tôm cá của chúng ta. Nhiều quốc gia, dân biết đắp bờ dẫn nước nuôi cá tôm, nuôi nhái cua ốc ếch rắn cá sấu, ba ba, đồi mồi, nuôi giống cá bán một chỉ vàng một con bằng ba ngón tay. Cứ hai vuông đìa tôm lại có một vuông nước trong, người uống ngay không cần đun nấu vì nó rất sạch, họ vớt chuyển thuỷ sản sang vuông sạch, sau đó dọn lại vuông cũ như người ta thay áo ấy. Vì thế mà năm nào họ cũng trúng vụ, tôm họ to khoẻ nhiều IQ, năng suất vừa phải nhưng bán được giá, một con của họ bằng cả rổ bự đầy tôm rảo của chúng ta. Tôi sẽ tìm cách chuyển giao công nghệ miễn phí cho đất nước Thổ Thần khi tôi làm sứ giả, làm…
            -    Làm phò mã, làm người tình nghìn năm của công chúa- Tiếng reo hò, ly cốc đụng keng keng, lách cách, lửa than cháy rực, mực tôm nướng hấp có gia vị hạt tiêu, gừng xả,… thơm lừng, gió biển thổi nhè nhẹ, trăng lung linh trên biển, rừng phi lao hát:
Biển rộng dài gắn kết các đại dương
Biển dẫn đường cho muôn loài hội nhập
Biển xanh sạch cho tình yêu thơm phức
Cá tôm hiến dâng người trí tuệ cao sang
...
         -Uống, zô, zô nào, nhà vua vạn tuế, tình yêu My Xinh -Thuỷ Tinh muôn năm, các quan nhiều bổng lộc. Khoẻ.
 
          11

Thứ Bảy, 26 tháng 10, 2013

9



          Một buổi chiều bên biển Quất Rừng, My Xinh và Thuỷ Tinh dạo trên bờ cát, lúc Thuỷ Tinh lội xuống nước để nạp năng lượng từ sóng biển, My Xinh bước theo. Nàng đã quen với con trai nhà biển, quen từ ngày nhận vỏ ốc chàng tặng, kỷ vật ban đầu vẫn thổi ù u. Con sóng thuỷ triều tung lên, chúng không chạy kịp, nước biển đã ướt nửa người làm lộ rõ nửa vẻ đẹp của thiếu nữ con vua. Nàng đưa mắt nhìn Thuỷ Tinh như muốn nói: “em xinh đẹp, anh thấy chưa”.
          Giống cái hay khoe sắc đến mức giống đực dù khù khờ hay ốm yếu cũng phải bừng tỉnh sáng mắt. Con mướp, con mực đến tuổi trưởng thành lông mượt hẳn lên, con cái thì mượt mà hơn. Âu cũng là luật sinh tồn hôn phối phát triển giống nòi. Nghe nói, con khỉ cái ở rừng hay trong lồng mà nhìn thấy trai tơ thì “cười” nhe khoan khoái. Sự sống nào cũng có mối liên hệ, ít nhất thức tỉnh những bản năng, chả thế mà nhiều cô gái nhà lành còn xấu hổ trước thanh thiên, thiên nhiên thuần khiết không có bóng người. Chỉ có lũ tiên trên trời vô hồn, ảo xác là liều mình “tắm tiên” bên hồ, sông biển trong những đêm trăng, trêu ghẹo đám đàn ang dương trần ưa lỗ mãng.
Thuỷ Tinh kể lại chuyện gã Đồi Tinh chuyện với chàng: Ngày hắn còn làm lính canh ngoài thành, một đêm sau Trung Thu, hắn dạo chơi ven sông cho đỡ chồn chân mỏi gối    nghiệp ôm gươm vác giáo đứng như tượng gỗ ở cổng thành. Hắn đi về bãi cát ven sông thì thấy một bầy tiên nữ tắm táp dưới trăng, hắn đến gần thì đúng là tiên giáng trần bắt mắt hắn như bắt mắt chàng Chử Đồng Tử vùi trong cát. Nấp vô cây lúp xúp, ngắm tiên đến ngứa ngáy chân tay, bị lộ, có dăm tiên nữ đuổi theo, hắn chạy tuột cả giày vì sợ. Chạy, ngoái lại thấy tiên vẫn đuổi, hắn cắm đầu chạy về cổng thành trong sự ngạc nhiên của đám lính canh. Một người lính hỏi hắn bị ma ám? hắn trả lời : “ ma ma, áo trắng, quần trắng vá mụn đen”.
Nghe đến đây, My Xinh đỏ mặt, nàng che miệng cười, với tay xoắn tai Thuỷ Tinh.
- Anh tin thế à?
- Anh tin tất cả những gì trên cạn, khi đó gã Đồi Tinh là lính ắt trung thực hơn bây giờ ở vai phó tướng cho Sơn Tinh!
Hai đưa đi về rặng phi lao, gió thổi bay tóc My Xinh, chốc chốc Thuỷ Tinh lại quay sang ngắm nàng, lá phi lao rải thảm mềm cho bước đi của họ, đi từng đoạn, My Xinh lại dừng vì rễ phi lao móc vào gấu váy thướt tha, đến mức nàng phải nhờ Thuỷ Tinh lấy dây buộc gấu, treo dây lên đôi vai tròn để đi tiếp về nơi có ngọn khói xanh lơ nhẹ nhàng thoát lên trong rặng rừng cây ven biển. Thuỷ Tinh nghĩ: Giống trên cạn chỉ vì áo quần đồ vải mà phá rừng trồng cây lấy sợi, trồng dâu lấn biển, nuôi tằm dệt vải, cứ như thuỷ sinh áo da đổi màu, rong tảo cuốn người, đỡ phức tạp mà lại đẹp thật.
Căn lều của  “ông lão đánh cá và con cá vàng” đã hiện ra. Chỉ có bà vợ béo đẹp đang lui cui cùng con chó chuẩn bị bữa chiều. Chó sủa, chủ ra đón khách, bà vợ ngắm nhìn lữ khách đường xa:
- Chúng em chào chị ạ- Hai đứa lối tiếp chào;
- Mời anh chị vào nhà, lều còn chỗ nghỉ qua đêm.
Thuỷ Tinh và My Xinh cùng bữa cơm chiều với chị chủ. Trong câu chuyện bên bếp lửa, chị chủ nhà cho biết chồng chị thường đi biển cả tháng, ra đảo bắt đồi mồi, chị đơn côi đành phải cho thuê nhà trọ vừa đỡ buồn lại có thêm thu nhập. Thế rồi biển động, ông chồng không về, đã mất hút theo “tiên cá”. Bạn làng chài kể lại, thì chính cái đêm chó nhà sủa cắn  “ma” là đêm biển động khơi xa, chồng chị gặp nạn.
Thuỷ Tinh không dám nói gì, chàng biết rất rõ những cuộc vật lộn của con người trước sóng gió đại dương vì mưu sinh một phần, cũng vì lòng tham sâu hơn đáy biển, họ bắt đầy thuyền đặc sản, những con đồi mồi  để lấy mai làm lược, làm cúc áo, lột mai phơi nhuộm làm đồ lưu niệm bán cho tàu buôn, du khách ngoài khơi ghé vào. Biển không biết trừng phạt nhưng trời đã phạt.
My Xinh an ủi chị chủ, khuyên chị vào sâu đất liền để tránh sóng gió cũng để nguôi lỗi buồn, chị chủ nói :
- Chị vào đó sống bằng gì, lại đốn củi, chặt cây phá rừng hay đi rửa bát, bưng rượu, bê cơm cho nhà hàng? Nơi đây, chị có kỷ niệm, bàn thờ tình yêu của chị  trên mỏm đá bên bờ biển. Các em đi nghỉ đi, chị sắp phòng phía trong. - Nói đoạn chị chủ goá chỉ vô phòng.
             My Xinh thấy căn phòng nhỏ xíu, ấm áp như chuyện cổ tích “nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn”, nàng kéo Thuỷ Tinh ghé coi. Cả hai hoảng sợ khi thấy xác con đồi mồi to bằng cái  “quạt mo của thằng Bờm” treo trên cột lều, con đồi mồi quay cái đầu đen đủi, chột một mắt, nhìn xuống chõng tre trải đệm lá phi lao. Hai đứa sợ quá vội quay ra:
- Chúng em cảm ơn chị, chúng em nghỉ ở gần đây, xin phép chị, hôm khác chúng em lại thăm.
Thuỷ tinh lấy một viên ngọc trai sáng lấp lánh tặng chị chủ. Vừa lúc đó tiếng vó ngựa khua rào rạo trong rừng phi lao. Đồi Tinh cho xe đến đón họ về trại.
Chị chủ quay lại nhà, ngó nghiêng, sau đó lấy viên ngọc trai gắn vào mắt chột con đồi mồi, thấy vừa khít, chị ngả người lên nệm lá phi lao nghe sóng biển hát cùng gió thổi rừng cây hoang vu.

          10

Thứ Năm, 24 tháng 10, 2013

8/35 (chuyện Sơn Tinh Thủy Tinh)



       Sáng sau, Thuỷ Tinh dậy sớm đón bình minh, chàng dạo bên hàng phi lao, gió đã ngủ không còn tiếng hát, thuỷ triều lùi kéo biển ra xa. Bãi cát biển Quất Rừng mênh mang, mùa còng nở đua nhau làm tổ, những chú còng lớn hơn con rận, đào đất kiếm ăn đẩy những hạt phù xa bé như đỗ xanh, hạt tiêu, còng lớn chạy nhanh, còng nhỏ chạy gần, thấy động chúng vội về hang. Thuỷ Tinh ngồi im ngắm bầy còng gió, xem chúng đào đất nô giỡn. Chiều, đêm nước lên, những chú còng này làm mồi cho sinh vật biển lớn hơn. Người đất liền không mấy khi bắt còng, nhưng bắt những con lấy còng gió làm mồi.
   Thuỷ Tinh bước về mép nước, chàng lội xuống biển một đoạn, chàng muốn về nhà nhưng thuỷ cung quá xa. Nhận ra chàng trai biển cả, con cua bò lên bám chân Thuỷ Tinh, cua giương cặp mắt rồi cụp xuống khóc than:
          - Thuỷ Tinh ơi! đêm ngày nào cũng hàng đoàn thuyền ở thổ xa, đất gần, đoàn người thả lưới mắt nhỏ, dùng dụng cụ cào bắt cả con tép, tôm, ốc hến bé xíu, họ xục xạo thềm lục địa làm nước đục ngầu đây này. Chúng ta sẽ chết hết, cạn kiệt một số loài mắt mờ chân chậm, chàng nói với người Thổ Thần nhẹ tay, mở to mắt lưới tha cho những đứa con của biển còn đang bú mẹ.
          - Lúc nữa thuyền về bến, tôi sẽ chỉ cho người Thổ địa biết cách đối xử với sinh vật biển. Thái độ ứng xử của họ phải thay đổi nếu không rừng sẽ phạt và biển phải bội bạc với họ. Cua về đi, cố gắng rúc sâu, dạy thuỷ sinh tránh cái chết vô ích.
          Thuỷ tinh lên bờ, mặt trời xấu hổ che mặt bằng đám mây nhô lên khỏi đại dương, quầng sáng đã rạng biển Quất Rừng.
          Có mùi thơm bay ra từ quán lá trên biển, nhìn vào thấy cô gái đang pha cà phê, Thuỷ Tinh rẽ vô gọi một ly. Chàng quan sát thấy cô gái trẻ, to béo đúng kiểu dân miền ngược xuống biển, bắp chân trần của cô đã nói rõ nguồn gốc quê hương, mỗi tai cô đeo hai vòng vàng kiểu “hoàng tích chỉ”.
          - Đêm qua trên bờ, nhà hàng, nhà nghỉ vui quá, các em trẻ trung, vui vẻ tận tình. 
          - Anh đến đây hôm nào?
          - Tôi đến từ mấy hôm nay.
          - Không có các em, không có khách, không có doanh thu, mấy ly cà phê, cốc nước dừa em bán cho ai?
          - Các em ở đâu về nhiều lắm.
          - Vẫn thiếu đấy anh ạ, canh hai vẫn có người giật dây gọi, cháy chợ, hết hàng em phải cắt dây để khỏi gọi.
          - Mùa hè biển đông hơn đầu mùa thu?
          - Vâng, mùa hè rất đông học sinh, mùa nào cũng đông khách rủ nhau đãi đằng hải sản, thổ địa sản đấy. Biển này chỉ hóng gió, nhậu và em út, khách đến qua đêm rồi lại đi. Anh đi công tác?
          - Vâng, tôi đi tìm công lý .
          Cô chủ quán cười. Lúc sau có cô gái trẻ từ nhà hàng chui ra rồi lại đi đâu đó. Những con thuyền đánh vét cá đã cập bến, chợ họp ồn ào trên bãi biển. Cá ở trên bờ, cá bơi dưới nước, cá sinh ra để người câu bắt thả vô lò lửa, mưu sinh ơi trần trụi đến tanh tưởi đến thế này, ba mẹ ơi!
          My Xinh cùng Đồi tinh và thuộc hạ ra biển. Nàng mặt nặng, mày nhẹ khi thấy Thuỷ Tinh ngồi nhâm nhi càphêin với cô chủ quán to béo tai đeo đầy vàng.
          - Có chỗ ăn ngủ sao anh lại qua đêm ở quán lá này, nhớ biển, nhớ nàng tiên cá lắm hả?
          - Anh ngủ sớm nên mới dậy sớm ra biển đón bình minh, chuyện trò với sóng, em nhìn phía đông, mặt trời trên biển trong sáng nhường kia.
          Cô Bé Đòi Hôn lườm nguýt Thuỷ Tinh, kéo My Xinh nhìn ra biển. Thuỷ Tinh ngẫm nghĩ về giống cái của sự sống các loại hay nghen tình, chưa phải của mình cũng nghen, chàng gọi Cô Bé Đòi Hôn, hỏi:
          - Tối qua My Xinh và các em ngủ ngon?
          - Ngon sao được khi có lũ đàn bà con gái gõ cửa chúng tôi, em phải gọi những người lính canh giữ không thì My Xinh của anh khó mà yên giấc!
          Cả bọn đi xuống “chợ cóc” ven biển, thuyền về nhưng đậu ở xa, người đánh cá lội nước khênh vác thuỷ sản lên bờ, tãi ra trên cát, cơ man nào sinh vật biển đã chết trong đám loạn quân, chỉ những con cua, con ghẹ được sống cùng với những con tôm thuyền xấu xí, con ngao hến ngậm chặt miệng nuốt nước mắt vào trong, cá tôm ươn ruỗi. Thuỷ Tinh thấy mắt lưới nhỏ hơn mắt người thì con nào chạy thoát.
Để kiếm được thủy sản, các ngư dân bờ biển này phải vật nhau với sóng gió, đánh nhau với ngư dân hung dữ ở bờ biển phía Bắc tràn xuống tranh vùng đánh bắt, cướp bóc thủy sản đến giết nhau. Trên cạn đã man rợ, dưới biển càng hung bạo hơn.Kiếp mưu sinh trên biển mấy ai hay?. Nhiều chuyến xa khơi, chỉ còn sóng gió gửi lại hàng phi lao rầu rĩ canh trường. Vua Thổ thần giao Sơn Tinh trấn biển, nhưng viên tướng này chỉ quen đồi núi đất liền, khả năng thủy chiến rất kém…biển đảo mất dần, giặc từ phía Bắc tràn lên bờ biển Nam nhiều lần nhưng Sơn Tinh đều đuổi được chúng đi…
Đám đàn bà bới đống thuỷ sản tạp, biển ồn ào, chợ ồn ĩ bán mua mời chào, Thuỷ Tinh chỉ cho My Xinh thấy một con ngao há miệng ra rồi ngậm lại, My Xinh tò mò để ý thấy lạ, Thuỷ Tinh bắt con ngao lên tay, cậy miệng nó ra thì thấy bên trong một con cua bé tí, con ngao chết để cưú con cua, người ta sẽ bỏ con ngao câm rỗng này, triều lên là một mạng sống được hồi sinh. Thuỷ Tinh đưa My Xinh con ngao đó:
          - Em hãy thả tung ra biển, làm phúc không phải tội đâu.
Hai đứa đi về mép nước, My Xinh đọc thần chú :
          - Ta cứu thoát mày, mày bày cho ta tình yêu biển cả- rồi nàng tung con ngao- ngôi nhà của cua con xuống nước.
          Thuỷ Tinh  thấy My Xinh tươi vui khi phóng sinh, thấy nàng đẹp, tóc mai hơi cong thì ghen phải biết.
          Thuỷ Tinh muốn kể lại chuyện tiên cá đêm qua nhưng thanh minh có thể làm cho My Xinh hiểu lầm thành thú tội. Không nhất thiết phải phơi bày tôn vinh những việc tốt, lấy lòng dân đôi khi bị trừng phạt!
          Chợ cá tan, xác sinh vật vô duyên để lại ngổn ngang, vỏ ngao hến trắng lấp lánh trong ánh sáng mặt trời nhắn nhó khó chịu. Đây là những con ngao đã được người hoá kiếp từ vài tháng, mắc vào lưới lại bị lôi lên, những cái chết không bình yên, mồ biển bị đào xới. Thuỷ Tinh nói với gã Đồi Tinh:
          - Ông thấy chưa, ai lạm sát biển cả, biển sinh ra để cho người mà lỡ đối xử thế ư? Những con thú rừng, con chim trên núi của các ông có được yên lành?
          - Rồi ông sẽ rõ vào tuần tới chúng ta ngược. Ông và My Xinh có vẻ say đắm quá. Đêm qua ông ngủ ngon?
          - Cảm ơn tấm lòng mến khách, thịnh tình của người Thổ Thần, chúng tôi rất muốn mời ông và bạn ông đến thăm đảo Thần Tiên của biển cả, hy vọng ngày gần đây được đón tiếp các bạn.
          9