Buổi sớm hôm sau nữa, Thuỷ Tinh dẫn My Xinh đến nhà
vườn bà goá. Nhà nhỏ như túp lều nhưng vườn rộng đẹp lắm. Vườn hoa, vườn quả
gọi chim về ca hát quanh năm. Chị chủ khoe:
-
Có được vườn là nhờ du khách gợi ý sau khi gợi tình, trước kia chỉ có
phi lao và khoai lang. Củi, lá phi lao luộc nướng khoai lang ăn với tôm cá hải
sản sống khoẻ nhưng đơn điệu. Du khách thường nhớ nhà vườn quán trọ, mà quay
lại hai ba lần. Lần thứ hai tặng hạt giống, cây giống, họ tự trồng, lần thứ sau
nữa họ quay lại ngắm hoa, hái trái, cứ thế vườn rừng ven biển nhà chị xinh
tươi, lại càng đông khách. Chị có một cháu gái, sẵn thu nhập ổn định, lại được
mấy ông khách giới thiệu, chị cho cháu du học ở nước mặt trời mọc sớm ấy.
- Chị đẹp
lắm, hơn cả vườn hoa- Thuỷ Tinh khen vội, My Xinh lườm rõ xinh.
- Mời công công
chúa và hoàng tử thăm vườn hoa, còn đất trống xin thượng khách trồng cây lưu
niệm tình yêu.
Họ ra vườn ngắm hoa, cây cảnh, đầm
cá. Chị chủ luôn miệng, chỉ tay giới thiệu: Đây khóm hoa hồng của công chúa
nước Sương mờ, đây là cây si của ông quan lớn trên kinh đô, đây nữa là giống
hoa muống biển trắng tinh do một người khách phía Nam tặng,…
-
Cây của ông trưởng xóm đâu, thưa chị- My Xinh cười hỏi.
- À đây, cây cà độc dược ông ấy trồng có tác
dụng chữa mụn nhọn, chốc nở, chị không từ chối cây nào, không làm mất lòng
khách, có thế con chị mới an tâm du học. Nhiều người ghen với chị, ghen gì,
chồng mất nuôi con, nuôi thân, làm lụng vất vả lắm.
- Đã có ai trồng cây gây nghiện, cây anh túc,
cần sa ấy- My Xinh hỏi tiếp.
- Có, thưa công chúa, họ trồng nhưng không sống
được trên nền đất cát nóng gió.
Đến bên đầm
nước, hai đứa xin ngồi ngắm biển phía xa, chị chủ kịp hái hoa tặng họ, My Xinh
ôm bó hồng tươi cảm ơn chủ nhà. Chị chủ về lều. Nàng hỏi Thuỷ Tinh:
- Anh ngắm
em lâu hơn nữa, em xinh hay chị chủ xinh hơn em?
- Sao em ghen với câu khen của anh. Chị ấy có
nét gì đó thì đám lữ khách thập phương mới đến trồng cây?
-
Em về cho anh ở đây khám phá nét quyến rũ của gái goá.
- Không, em nói chuyện khác, nhìn kìa! chim ríu rít gọi bầy mớm mồi cho nhau.
Hai đứa ngồi
nghe tiếng chim hót trong veo, sóng biển, gió biển dạt dào phía xa. Im lặng để
chuẩn bị nói gì hệ trọng thường im lặng dài hơn. My Xinh lên tiếng trước, tiếng
nàng thầm thì, nhỏ nhẹ nhưng rứt khoát.
- Anh yêu em đến bao giờ?
- Yêu em đến ngày đầu tiên tặng em vỏ ốc, tiếng
ù u thổi mãi không sai.
- Có lúc nào anh chán em?
- Anh đã có em suốt ngày đêm đâu mà biết chán.
- Có em rồi anh no xôi, thèm phở phải không?
- Chắc gì đã được em, người Thổ Thần
chưa chấp nhận.
Hai đứa nhìn nhau dò hỏi, bó hoa hồng đầy gai
đã ngăn chúng ngồi sát bên nhau. Thuỷ Tinh cầm bó hoa bỏ qua một bên nhưng My
Xinh ngăn lại, hai bàn tay đặt lên bó hoa rồi lại buông ra.
- Anh cưới em đi, cưới em sớm hơn để
chúng mình yêu nhau nhiều hơn.
- Anh yêu em, lúc nào cũng yêu em
không hơn không kém, sao vội làm vợ chồng, còn phải học, anh còn việc làm cho
người hải ngoại về nghề biển, học làm quan, học làm thái tử nối ngôi vua.
- Anh không yêu em, anh chỉ cần em
để dò hỏi đời sống Thổ Thần mưu nghiệp Thuỷ vương nhà anh. Có lẽ chúng ta chia
tay hôm nay, hoa chia tay đây, anh ôm lấy rồi về biển cả.
- Em làm sao thế, có thể cho anh biết vì sao
lại phải cưới sớm, em không tin anh, không tin tình yêu ngàn năm. Em còn phải
học, sống với đất liền, để thêm chữ biết nghề, sau này dạy người, dạy khỉ trên
đảo,…em nói rõ hơn vì sao, hay có ai ép gả em cho gã Sơn Tinh?
-
Không phải thế, anh gần lại đây- My Xinh lấy bó hoa đặt sang bên, nàng nắm tay
Thuỷ Tinh, lại gần. Câu chuyện của My Xinh
sau đây là muôn thuở của thời đại có vua.
12