Một buổi chiều bên biển Quất Rừng, My Xinh và Thuỷ
Tinh dạo trên bờ cát, lúc Thuỷ Tinh lội xuống nước để nạp năng lượng từ sóng
biển, My Xinh bước theo. Nàng đã quen với con trai nhà biển, quen từ ngày nhận
vỏ ốc chàng tặng, kỷ vật ban đầu vẫn thổi ù u. Con sóng thuỷ triều tung lên,
chúng không chạy kịp, nước biển đã ướt nửa người làm lộ rõ nửa vẻ đẹp của thiếu
nữ con vua. Nàng đưa mắt nhìn Thuỷ Tinh như muốn nói: “em xinh đẹp, anh thấy
chưa”.
Giống
cái hay khoe sắc đến mức giống đực dù khù khờ hay ốm yếu cũng phải bừng tỉnh
sáng mắt. Con mướp, con mực đến tuổi trưởng thành lông mượt hẳn lên, con cái thì
mượt mà hơn. Âu cũng là luật sinh tồn hôn phối phát triển giống nòi. Nghe nói,
con khỉ cái ở rừng hay trong lồng mà nhìn thấy trai tơ thì “cười” nhe khoan
khoái. Sự sống nào cũng có mối liên hệ, ít nhất thức tỉnh những bản năng, chả
thế mà nhiều cô gái nhà lành còn xấu hổ trước thanh thiên, thiên nhiên thuần
khiết không có bóng người. Chỉ có lũ tiên trên trời vô hồn, ảo xác là liều mình
“tắm tiên” bên hồ, sông biển trong những đêm trăng, trêu ghẹo đám đàn ang dương
trần ưa lỗ mãng.
Thuỷ Tinh kể lại chuyện
gã Đồi Tinh chuyện với chàng: Ngày hắn còn làm lính canh ngoài thành, một đêm
sau Trung Thu, hắn dạo chơi ven sông cho đỡ chồn chân mỏi gối vì
nghiệp ôm gươm vác giáo đứng như tượng gỗ ở cổng thành. Hắn đi về bãi
cát ven sông thì thấy một bầy tiên nữ tắm táp dưới trăng, hắn đến gần thì đúng
là tiên giáng trần bắt mắt hắn như bắt mắt chàng Chử Đồng Tử vùi trong cát. Nấp
vô cây lúp xúp, ngắm tiên đến ngứa ngáy chân tay, bị lộ, có dăm tiên nữ đuổi
theo, hắn chạy tuột cả giày vì sợ. Chạy, ngoái lại thấy tiên vẫn đuổi, hắn cắm
đầu chạy về cổng thành trong sự ngạc nhiên của đám lính canh. Một người lính
hỏi hắn bị ma ám? hắn trả lời : “ ma ma, áo trắng,
quần trắng vá mụn đen”.
Nghe đến
đây, My Xinh đỏ mặt, nàng che miệng cười, với tay xoắn tai Thuỷ Tinh.
- Anh tin
thế à?
- Anh tin
tất cả những gì trên cạn, khi đó gã Đồi Tinh là lính ắt trung thực hơn bây giờ
ở vai phó tướng cho Sơn Tinh!
Hai đưa đi
về rặng phi lao, gió thổi bay tóc My Xinh, chốc chốc Thuỷ Tinh lại quay sang
ngắm nàng, lá phi lao rải thảm mềm cho bước đi của họ, đi từng đoạn, My Xinh
lại dừng vì rễ phi lao móc vào gấu váy thướt tha, đến mức nàng phải nhờ Thuỷ
Tinh lấy dây buộc gấu, treo dây lên đôi vai tròn để đi tiếp về nơi có ngọn khói
xanh lơ nhẹ nhàng thoát lên trong rặng rừng cây ven biển. Thuỷ Tinh nghĩ: Giống
trên cạn chỉ vì áo quần đồ vải mà phá rừng trồng cây lấy sợi, trồng dâu lấn
biển, nuôi tằm dệt vải, cứ như thuỷ sinh áo da đổi màu, rong tảo cuốn người, đỡ
phức tạp mà lại đẹp thật.
Căn lều của
“ông lão đánh cá và con cá vàng” đã hiện ra. Chỉ có bà vợ béo đẹp đang
lui cui cùng con chó chuẩn bị bữa chiều. Chó sủa, chủ ra đón khách, bà vợ ngắm
nhìn lữ khách đường xa:
- Chúng em
chào chị ạ- Hai đứa lối tiếp chào;
- Mời anh chị vào nhà, lều còn chỗ nghỉ qua đêm.
Thuỷ Tinh
và My Xinh cùng bữa cơm chiều với chị chủ. Trong câu chuyện bên bếp lửa, chị
chủ nhà cho biết chồng chị thường đi biển cả tháng, ra đảo bắt đồi mồi, chị đơn
côi đành phải cho thuê nhà trọ vừa đỡ buồn lại có thêm thu nhập. Thế rồi biển
động, ông chồng không về, đã mất hút theo “tiên cá”. Bạn làng chài kể lại, thì
chính cái đêm chó nhà sủa cắn “ma” là
đêm biển động khơi xa, chồng chị gặp nạn.
Thuỷ Tinh
không dám nói gì, chàng biết rất rõ những cuộc vật lộn của con người trước sóng
gió đại dương vì mưu sinh một phần, cũng vì lòng tham sâu hơn đáy biển, họ bắt
đầy thuyền đặc sản, những con đồi mồi để
lấy mai làm lược, làm cúc áo, lột mai phơi nhuộm làm đồ lưu niệm bán cho tàu
buôn, du khách ngoài khơi ghé vào. Biển không biết trừng phạt nhưng trời đã
phạt.
My Xinh an
ủi chị chủ, khuyên chị vào sâu đất liền để tránh sóng gió cũng để nguôi lỗi
buồn, chị chủ nói :
- Chị vào
đó sống bằng gì, lại đốn củi, chặt cây phá rừng hay đi rửa bát, bưng rượu, bê
cơm cho nhà hàng? Nơi đây, chị có kỷ niệm, bàn thờ tình yêu của chị trên mỏm đá bên bờ biển. Các em đi nghỉ đi,
chị sắp phòng phía trong. - Nói đoạn chị chủ goá chỉ vô phòng.
My Xinh thấy căn phòng nhỏ xíu, ấm áp như chuyện cổ tích “nàng Bạch
Tuyết và bảy chú lùn”, nàng kéo Thuỷ Tinh ghé coi. Cả hai hoảng sợ khi thấy xác
con đồi mồi to bằng cái “quạt mo của
thằng Bờm” treo trên cột lều, con đồi mồi quay cái đầu đen đủi, chột một mắt,
nhìn xuống chõng tre trải đệm lá phi lao. Hai đứa sợ quá vội quay ra:
- Chúng em
cảm ơn chị, chúng em nghỉ ở gần đây, xin phép chị, hôm khác chúng em lại thăm.
Thuỷ tinh
lấy một viên ngọc trai sáng lấp lánh tặng chị chủ. Vừa lúc đó tiếng vó ngựa
khua rào rạo trong rừng phi lao. Đồi Tinh cho xe đến đón họ về trại.
Chị chủ
quay lại nhà, ngó nghiêng, sau đó lấy viên ngọc trai gắn vào mắt chột con đồi
mồi, thấy vừa khít, chị ngả người lên nệm lá phi lao nghe sóng biển hát cùng
gió thổi rừng cây hoang vu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét