Những ngày vắng
lặng nhiều hơn cả. Buồn quá, chẳng có việc gì. Cuộc đời 16 tuổi có chi nhiều kỷ
niệm mà nhớ. Nhớ anh, nhớ mẹ, bạn bè, chiến trận, thầy cô, Kinh thành mãi,...
cũng chỉ có thế. Còn nhiều chuyện vớ vẩn, không ấn tượng nhớ sao nổi. Ăn mặc gì
ư, học bài nào, ngày nào cũng nhoà theo, mà lại hơn 1000 năm rồi chứ. Ngay bữa
chiều đến sáng sau đã quên ngay tối qua đến nhà mình ăn cơm, uống rượu, đọc
thơ, chơi bài với bố mẹ mình có vợ chồng viên quan nào. Ngay cả vua mình chỉ
nhớ nhất một sáng mồng 2 Tết, theo tể
tướng vào cung cùng các bạn con quan, con
người hầu đều được vua lì xì, long bao lì xì đẹp có con rồng bay lượn mà trong
có mấy đồng. Quý nghi lễ trang trọng, chẳng bù cho một túi giấy như giấy gói
thuốc bắc mà ai đó tới thăm tể tướng cố
ý bỏ quên trong gói quà, cơ man là tiền mà không thể trả lại... Nghĩ thương mẹ
anh khoá nghèo nuôi con ăn học. Những người khổ thế mà trung thành, dũng cảm,
tình yêu tuyệt đẹp.
Thời gian phủ
bụi lên đời ta, thời gian quên tuổi xuân cô gái đẹp bên khung cửi, thời gian
như sóng biển cuốn trôi, mài trắng từng hạt cát nhỏ li ti,.. ôi thời gian.
Những người làm
lăng mộ ơi, các vị yêu thích ta hay thử nghiệm cho đời sau toa thuốc ngâm tẩm
lăng mộ. Dù sao ta cảm ơn nhiều vì hồn và thân hình xinh đẹp của ta vẫn đây, ý nghĩ ta vẫn xuôi ngược thời gian,
chỉ tiếc cùng thời chẳng có ai để chuyện. Chuyện với người thành phố Bảo Phải
Nghe qua HDN dạo nét mà họ cứ lảng tránh rồi bỏ mặc ta ư ?
Hiện thực, tương
lai, bỏ ta đi ư? Sao các người bỏ quá khứ nhẹ nhàng thế, hương khói là hết thì
đơn giản quá, các người tôn thờ quá khứ chẳng theo quy tắc nào. Những chiến sỹ,
đồng đội của anh ta, viên thuỷ sư đô đốc thắng trận sông Giông Tố năm xưa, cứu
dân, cứu nước, sớm đưa đất nước đến ngày thắng lợi mà nay chỉ có dân sở tại
thất truyền thờ cúng, am miếu mốc mếch rêu phong, trẻ nhỏ nô đùa như mô đất,
tảng đá. Cũng được, vì đó là quê hương, con cháu đích thực của các anh.
Thương các anh
quá. Ngày đó, ta kiến nghị Vua, Tể tướng nhưng đất nước nghèo, sau chiến tranh
dân đói rách, trẻ cần đi học, Triều đình chuẩn tấu mà không làm được, rồi thời
gian trôi, lại binh đao, loạn lạc, rêu phong đất bụi phủ lên đền miếu anh ta và
đồng đội của anh... mà ta lăng mộ tuyệt vời thế này thì công bằng ở đâu?
Công trạng ta là
gì, uy quyền bố ta lớn gì đâu... hay là ta xinh đẹp, nết na, thần bí trong cảm
nhận của các thầy pháp, thầy tăng đã ngắm nghía ta từ lúc trở về Kinh thành
ngày đất nước hoà bình... lúc đó ta mất tình, đau buồn, ủ rũ như "ma"
cơ mà?
Cũng có thể họ
hy vọng ta trung thực, chính xác nói về quá khứ cho tương lai rõ ngọn nguồn.
Cũng có thể! Nhưng chỉ có thế thôi phần sống còn lại đày đoạ ta làm chi? Ai, ai
hôm nay siêu thoát hồn công chúa lần cuối đi, để ta sống mơ thân hồn thế này
ư?. Hãy đốt phá, hoả thiêu, động đất, núi lửa đúng nơi đây để ta về với anh ta,
cùng anh yêu cát bụi trắng, mây bay trong sắc nước thời gian màu gì cũng được,
chẳng cứ phải tím,vàng, xanh, đỏ.. ta chán lắm rồi, nước mắt rơi xuống miệng
mặn chát quá, lăn vào tai lạnh quá!
Như thế sẽ là
dịu êm, sẽ tốt cho em, thưa HDN hiện tại và anh Bảo Phải Nghe ở tương lai, hãy
cư xử phải đạo, chiều lòng mong muốn của em đây quá khứ. Rày nay tới mai sau,
các anh cũng không vượt xa, chạy trốn về xa tít phía tương lai hay trơ lì, quẫy
đạp vào hiện tại.
36. BÁM DÂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét