Thưa
thổ quan, miệng hùm, gan sứa!
Tôi lấy làm xúc
động có người bạn cũ lên tiếng trách oán tôi, không bù cho bạn của chúng ta
kiếm ăn bản xa, phố gần đến nhà tôi nhờ cậy mấy vụ mua bán, đầu tư để rửa những
rổ sề vàng bạc trấn lột ở đâu đó. Tôi làm tất cả những gì để giúp bạn bè hạ
cánh nhàn tản với Kinh Thành thơ mộng của chúng ta. Quan Chiêu mắc bệnh sỹ khổ
tâm lắm lắm vì lòng ham sướng trong mỗi người là ngang nhau! Ông hãy từ tâm với
tôi và nhiều tội lỗi rồi những ngày hồi Kinh ông sẽ hiều thế nào là đạo lý.
Quan nhất thời,
trên tôi và bên tôi còn bao nhiêu giàng buộc, quyền lực của tôi do dân và nhiều
người định đoạt, tôi chưa làm điều ác với dân, ông nên phân biệt của nhà nước
và của dân. Họ hàng nhà tôi và những người dân thân thiết, tôi có trách nhiệm
nâng đỡ, chăm lo.
Đối với dân thường
tôi đã làm nhiều việc khi sự đã rồi, bà ve chai, đám cái bang, kẻ muốn hoàn
lương ngụ đâu tôi cấp đất cho họ khiến nhiều công thần, lương dân không hài
lòng!
Đối với các công
thần cần thái ấp, đền miếu tôi cũng cấp, còn gì đãi ngộ hơn là đất, đất có ăn
được đâu!
Những người không
được phần đất đẫy đà là do họ không chịu theo quan Chiêu chạy đến những chỗ đất
còn rộng, báu gì thị thành chật hẹp, hà hít gió bụi.
Cảm ơn ông có nhã
ý cho tôi thuê nhà, cái tôi cần không phải là những ngôi nhà mà quan Chiêu nhắc
đến, cái tôi muốn là nô giỡn với cuộc đời.
Những vụ cổ phần,
đúng là có, cổ phiếu chỉ là giấy, người ta cần tôi tham gia để vững tâm khi làm
ăn với ngoại quốc, tôi sẽ phân phát và thừa kế cổ phiếu cho những người trẻ
tuổi có chí bang giao kinh tế với nước ngoài.
Tôi trân trọng
đồng đội chúng ta đã chiến đấu hy sinh, tôi không làm, ăn những gì để hổ thẹn
với vong linh. Buồn cho quan Chiêu xa lánh Kinh thành những năm kiến thiết xây
dựng. Ông đã chốn chúa ra ở chùa. Không ngờ một người gác bút nghiên vác giáo
xung trận lại bỏ Kinh thành tìm nơi thâm sơn nhàn tản, trang trại non cao ông
trồng cây anh túc, ông hãy phá hết ngay, kẻo vô tình phạm tội đầu độc. Nhiều
quốc gia đã có thư kiến nghị phá bỏ trại cây nghiện của ông.
Quan Chiêu thân
mến, chúng ta có chung tình yêu đất nước, Kinh thành, có cùng tháng năm tuổi
trẻ oai hùng, tôi chưa vác giáo trực diện với ngoại xâm nhưng đã vác gậy đánh
đuổi những kẻ dã tâm hành thích tướng tá, hoàng thân há chẳng phải là có công
cứu mạng!
Tôi có qua Cổ
nguyệt lầu gặp nữ sỹ XH, người tình của thập loại quan nha, thập loại chúng
sinh. Đôi lần nhắc đến CH, nàng lắc đầu buồn cho ông yếm thế tránh gió bụi Kinh
thành, cầu an hưởng lạc nơi thâm sơn.
Có lẽ chúng ta
không nên bàn đạo đức quan trường nữa bởi khi đã mũ cao, áo dài thì trong mắt
chúng dân chúng ta đã là sâu mọt do chính họ dựng lên, nhưng trên công đường
vẫn được coi ngang cha mẹ của dân. Lá trầu có hai mặt, quả cau có cuống có
trôn, người có có rốn, chỉ mong những người dân hiền lành chăm chỉ làm ăn trong
tự do không bờ bến, trong buôn bán với ngoại bang hơn là dằn vặt nhau nắm đất
khô cằn, đồng tiền còm cõi cho người này quên người kia.
Mỗi người có cách
để lại cho đời một đôi thứ, XH và CH đã thành danh bên Hồ đôi ba giai thoại,
thì NVH này cũng phải để lại ân huệ, của cải cho càng nhiều người càng tốt, cái
ân huệ mà NVH nhặt chỗ này đặt vào chỗ kia như bốc thuốc, chơi cờ ấy mà.
Mến, hẹn này nhậu
cùng XH và bạn bè bên Cổ nguyệt Lầu, rượu, trăng, sóng nước, mắt người đẹp sẽ
hoà tan hết ưu tư.
Vụ gian điểm, ông
nên gặp quan chủ khảo kỳ thi đó, người ta dâng điểm cho tôi có ngụ ý lấy thành
tích, cổ vũ sự học, để nói với lân bang rằng người nam có quan trạng. Cả khoá
được cộng thêm điểm để bù đắp thiếu hụt các chức quan trong ngày đầu kiến thiết
quốc gia.
Sẵn sàng giúp đỡ
ông bằng quyền huynh các quan chức đương
nhiệm.
Kính quan Chiêu
Đồng khoa
NVH
=>Cổ
nguyệt lầu ngày sầu muộn (Xuân Hương gửi các quan anh)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét