Tôi hơi nghi
ngại anh tự ti, yếu đuối, chất nông dân chài lưới, ruộng dâu, ước mộng quan
trường, an phận thủ thường, lẩn tránh tà, theo chính nghĩa, thích con gái nhà
giầu, nhà quan, dung hòa xung đột.
Buổi trưa, sau
giờ học, tôi rủ anh ra ngoài Kinh thành. Tôi chơi "bánh bao" thập
phương, bởi là con quan, tiền lì xì lễ lạt quanh năm bằng cả quận con dân được hưởng ba ngày Tết. “Của thiên trả địa”, tôi bao bạn, đóng
thầy, nộp quỹ hội hè thoải mái. Nhiều lúc ngại "bánh bao", anh trốn, tôi động viên mãi mới
chịu nhậu các quán Kinh thành với bạn bè, các hội quán thi nhân.
Trưa nay, chúng
tôi gọi xe ngựa ra ngoại thành đổi gió, đổi món. Xe lăn đều trên con đường sỏi
đá, gạch vụn đỏ như son, gập ghềnh gấp khúc,...về quán "Gỏi" phía tây hồ Xanh, đường dài gần nửa cái kẹo mút trên xe (thời
đó tính độ dài theo dao quăng, kẹo mút chẳng biết dài bao nhiêu).
Xa Kinh thành,
gió mát nhưng hoang vu, nhìn ven đường chỗ nào cũng ma quỷ, đạo tặc ẩn nấp dưới
mái tranh, hàng rào râm bụt, bãi hoa cứt lợn hiền lành.
Tôi khua dù
xuống xe. Tôi đi đâu cũng mang dù để làm dấu con quan đã thành tiếng về tính
cách kiêu ngạo, ngổ ngáo, dùng cây dù nhằm hù doạ bọn bất lương, và ra oai với
thảo lê dân, thỉnh thoảng vung lên cho chúng biết.
Anh đi gần tôi.
Thích lắm. Xong không phải lúc nào cũng được như thế, trong Kinh thành anh hay
giữ khoảng cách, hay đây đất "thánh" của anh, nhà anh phía Đông cơ mà.
Tán cây đa già bên hồ rủ bóng lên bờ xuống nước, dụ người nghỉ ngơi, chơi vui,
nước lôi, trà chén, ăn nhậu, khoác lác, hẹn hò như một điển cố văn chương trước
tôi cả ngàn năm.
Vừa đến, thì một
thằng dân anh chị gộc, mặt mày bợm trạo so với ánh mắt hoang dã nhưng chưa đủ
gìa dặn chạy ra khỏi đám lâu la đạo tặc thập phương, ngày cái bang, đêm trộm,
vắng người cùng đường thành cướp. Nó không nói, không rằng, thong thả túm cổ áo
anh. Tôi lùi ra xem mặt mày hai con đực làm gì?
-Mày cần gì,
ghen với tao, hay ghét công chúa, anh hỏi rõ ràng. - Thằng gộc kia không nói
được ngay, một lúc, nó hỏi:
-Mày hỏi lạ, tao
làm gì cũng được nhưng đi học để làm người, sau làm "giặc" nếu bấn
loạn, bất bình? - Thằng kia có vẻ hụt nhưng vẫn không buông tay, anh mặc kệ nó.
Tôi hơi giật mình lần đầu nghe ngôn ngữ ngạo mạn, hoang dại từ miệng trò cưng
của thầy LVV có tiếng đạo mạo, mô phạm nhất Kinh thành. Gã Gộc hỏi tiếp:
-Mày học giỏi,
đỗ cao, tướng mạo khá ắt lấy công chúa được ở lại làm quan trong triều, không
phải đi trấn ải biên thuỳ? - Tôi chú ý câu nói đó. Ô sao! đám thảo khấu này
giỏi hóng chuyện, Kinh thành chữa tỏ, thôn ổ đã tường!
-Nếu công chúa
ưng, tao cưới, vâng lệnh đại tướng quân, vâng mệnh vua, trọng luật pháp, nghi
lễ, mày tính sao? - Tên Gộc nắm chặt tay hơn, tôi thì hơi sướng.
-Mày nói gì, tao
không hiểu?
-Mày đúng là con
đò Nam, thuốc Bắc, Bến Mơ. Mấy năm trước ở nhà đi đánh cá không biết phận hả? Mày
khuyên tao bắt cá to, bỏ cá nhỏ để cho lớn. Tao không vét sạch thì ăn cháo tép
à. Nhà mày ăn được khoai, tôm, cá khô quanh năm, nhà tao lượt chợ nào cũng ba
bữa rượu thịt chó Kinh thành, nhoè cả bố mẹ, anh em. Đi lấy củi, mày khuyên tao
lấy củi khô không giết thú nhỏ, không chặt cây to, cành lớn, nên lấy nấm, tổ
ong, hái lá thuốc,...
-Mẹ cha mày! củi
ấy thì đem luộc khoai, làm sao đốt ra than nướng chả. Còn giết thú lớn, mày xui
dại, đụng vào gấu mất nửa mặt con ạ.- Hắn văng tục, nhiều ngôn ngữ tôi không
hiểu?
Thằng Gộc sôi
máu, đỏ tía tai uất hận nhiều chuyện ngày trước anh khuyên ngăn chúng. Nó nín
một lúc rồi lại gào lên:
-Bố mày cắt
thuốc "rởm" 9 vị thuốc Nam đè lên 1 vị thuốc Bắc, rồi lại ra điều
"cứu nhân, độ thế" ai cho gì, trả bằng thứ gì cũng lấy. Chắc vì thế
mà mày có tiền ăn học hơn người, phè phỡn nơi đô hội, tán tỉnh con nhà quan.
Mày nhanh quên cái gốc hạ dân đò Nam- thuốc Bắc nhà mày?
-Tao cần nói
chuyện, mày bỏ tay để lấy bình tĩnh. - Anh nói, thằng Gộc nghe theo. Hai gã trai muốn
lý sự. Tôi đến gần bật dù che cho chúng. Mọi người bắt đầu đến gần để đủ nghe. Họ
sợ tôi là con quan, sợ thằng Gộc liều mạng làm bừa. Không phải đầu, cũng phải
tai!
-Cái tính anh làm
quan không ổn với chúng ta. Chỉ năm sau, anh vinh quy bái tổ là vua bổ nhiệm
làm quan, à thế quan văn hay võ?- Nó hạ giọng gọi anh.
-Thôi! làm quan
giáo học, ngự y nhé. Anh làm quan võ, quan văn hầu triều thì cái tính củ khoai
- thuốc bắc- cá khô- củi nhỏ làm chúng em hết đường kiếm ăn?
-Anh không nhận
hối lộ, không "đuổi cướp, bắt người", không nhậu nhẹt. Vợ xinh như
công chúa đây (nó khả ố nhìn tôi) thì mỹ nhân, gái gú, cô đầu nào "mèo
chuột' được anh,... Như thế, thanh gươm
trong sạch trong tay anh chém cả Kinh thành nhơ nhớp đang ngập lên? - Gộc nói, khiến tôi chột dạ. Họ hiểu tính cách
nhau, chuyện lớn với nhau mà tôi thì mơ màng chuyện nhỏ về tình yêu.
-Cả họ nhà mày
tao biết đức tính nhân ái "ghê gớm", chúng mày nhường khoai, rút rơm
rạ cho hàng xóm ngày lũ lụt mất mùa thu hoạch, thì không thể làm điều trái luân
thường đạo lý. Hôm nay tao phải đòn chặn, dằn mặt mày như dằn mặt lũ quan trong
triều và đám khoá sinh thèm gái, thích tiền, tiến thân bằng con đường khoa
bảng, quan trường. Làm quan năm trước, năm sau đã đất ruộng bạt ngàn, nhà lầu
trăm mái, trâu bò cả đàn, ngựa xe tám chiếc, vợ nhí, con hầu non. Thử hỏi còn
mấy người dân đen ăn khoai bở, uống nước vối như nhà mày mà đi học được?
Gộc nhanh tay
túm chặt cổ anh, hai con đực làm động tác tranh mồi hơn là cướp tình, tôi thấy
mạnh quá, vội buông ô tránh đòn.
Thằng Gộc ngã ngửa,
tay vẫn túm chiến lợi phẩm là cái áo lụa "tằm ốm”. Anh khoanh tay ngang
ngực, đứng trần giữa đường. Tiếng hét, la, vỗ tay ầm lên. Ôi! loài người thích
người đánh nhau hơn thú cắn nhau.
Tôi nhìn anh,
khâm phục, anh đẹp trong mắt tôi, mắt mọi người. Tấm lưng trần, tay hai ống áo
sót lại, trông ngộ quá. Dáng lực sỹ, lột xác mẽ thư sinh. Bắp tay, chân anh đò
ngược ngàn xa, tung chài, kéo lưới nắng gió sông xanh, biển đảo xa, lăn dao thuyền
tán thuốc, giật dao cầu lát những củ thuốc nam cứng như đá, nay mới dụng võ.
Cơ bắp cuộn lên
như có nhiều con rắn ẩn ở trong nay cựa mình bắt mồi. Bất giác, tôi tự ngắm cái
kiêu ngạo, yểu điểu thục nữ Kinh thành 36 bước chân ngắn đoạn, tôi tự cười
chính mình và "sợ" anh không chấp nhận tôi?
Bọn lâu la xông
ra, tên trùm Gộc ra hiệu ngừng, nó ngồi bệt, xấu hổ. Tôi lấy dù gấp lại chỉ vào
nó, ý đòi cái áo của anh.
- Cho em xin để
nhớ. - Thằng Gộc hạ mình, nó vẫy tay, một thằng mang cho anh bộ áo quần mới,
dâng cho anh. Chúng cướp của tôi một hiện vật, không thì trong lâu đài hôm nay
còn tấm áo "rách đời", may còn "mảnh tình" áo trận vắt vai.
- Đây là quà bố
mẹ em ở quê mới gửi ra, anh đừng chê. Xin "quan" anh thế nào cũng
nghĩ đến năm tháng Bến Mơ quê hương, nhớ tuổi thơ chúng mình, nhớ tiếng sáo diều vi vút, nhớ vầng trăng treo trên sông nước,...mà
thương em như ngày sau lũ lụt, đi học anh chia phần khoai nướng của mẹ, cho em.
-Các anh cần
việc làm lương thiện, hãy về với bố mẹ, gia đình vợ con, quê ta không thiếu
"gạo ngon, lụa mượt", đẹp lắm, "rượu ngọt đầy vò, gái xinh cả
ngõ". Tôi không quên tình xưa cũng như không tha cho tội ác. Anh khuyên
tôi dậy học hay nối nghề thuốc của cha cũng đúng. Nhưng việc đó là lệnh của vua. Hơn nữa, học chỉ để dạy học thì
cả nước này chi học mà không hành, nghề thuốc tôi không quên, việc đó để người
già. Tôi còn trẻ, khát vọng mở
mang bờ cõi, bảo vệ biên cương, khai hoang mở đất, giữ đảo, trồng rừng ngăn
lũ,... Tôi muốn giúp các anh làm việc chính đáng, bất kể lúc nào…
Anh quay sang
nhìn tôi. Tôi trộm nghĩ anh có phong cách đại trượng phu, quan đại thần đứng
sau rủ bóng lên tán lọng, ngai vàng.
Chúng tôi ăn
"Gỏi". Ngon, sau khi bị bọn Gộc "ăn gỏi" hụt. Anh cuốn gỏi
vào bánh đa nhỏ xinh, chấm nước cay đưa tôi (đúng là sành điệu con nhà chài
lưới - ăn tươi, nuốt sống trên thuyền). Được thể, tôi há miệng, đòi anh mớm.
Mắt anh sáng rực (con trống đực thấy con mái, cái nhận mồi, thì mào đỏ, mắt
long lanh).
16. GHEN - LOẠN
KINH THÀNH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét