Thứ Bảy, 19 tháng 10, 2013

Lũng Cú, ngày thu năm AD (Chiêu Hổ gửi Xuân Hương)


Lũng Cú, ngày thu năm AD
Xuân Hương thân mến!

Từ Lũng Cú (Long Cổ- Cổ Rồng) điểm cực Bắc xa xôi của Đất Việt, Chiêu Hổ viết về nàng, về Thăng Long thành hoài vọng, về kỷ niệm ngày Chiêu về Kinh.

Cuốc xe ngựa xuôi nam qua rừng trám, rừng lim xanh, lát hoa bạt ngàn, hạt dẻ nâu lạo xạo cùng lục lạc vó ngựa bánh xe quay. Quà cho Kinh thành những bao hạt dẻ bùi thơm để mọi người nhớ về vùng cao biên giới.

Mẹ, gia đình, bạn bè và quan tổng trấn thành vui khi Chiêu Hổ về mang về niềm vui bờ cõi yên bình, chúng dân chăm chỉ làm ăn, đầu luôn hướng về Thăng Long với những người anh em cùng bào thai, máu mẹ. Quà măng, hạt dẻ, trám, lê ngọt bùi nỗi nhớ người đi xa. Quan tổng trấn gợi ý Chiêu Hổ về Kinh thành, làm phò mã, và được thăng thêm một, hai chức quan. Có thể vào Văn miếu soạn sách, dạy học hoặc chức quan hộ thành để rộng đường lên làm phó tổng trấn thành, dần dần thay bố vợ. Nhã ý đẹp, dưng con gái quan tổng trấn không xinh đẹp, tài hoa bằng một phần mươi những cô hầu ở lầu Cổ nguyệt. Chiêu đa tạ, trở về Lũng Cú làm bổn phận quan thổ ty xứ mờ. Bố, mẹ Chiêu không buồn, bởi ông bà chẳng thích thông gia với nhà quan tham đầy tai tiếng đất Kinh thành.

Xuân Hương thân mến!
Ấn tượng đẹp ngày về phép của Chiêu là những cuốc xe trên Kinh thành mùa thu đang chín, những sáng mờ hơi sương bên Tây Hồ nghe tiếng gõ cạp thuyền vờn cá, đuổi chim, tiếng rao quà bánh, gánh hàng hoa tươi,… và nàng đã giành cho Chiêu cả buổi chiều thu mơ mộng.
Chúng mình đẹp trong mắt nhau. Chiêu rũ bụi đường xa, xén tóc, cạo râu mặc bộ đồ thư sinh ngày đăng khoa cử nhân xuất sắc năm thi đầu tiên sau những ngày đất nước binh đao. Bộ đồ ấy nàng đã chọn cho Chiêu làm món quà tri âm, tri kỷ hơn là quà đãi ngộ tình yêu. Đáp lại tấm lòng, Chiêu đã tặng nàng vòng đeo cổ. Chiếc vòng bạc trắng tinh mà sư chùa Bát Tháp tặng Chiêu, sư nói: Nếu con chọn được cô gái nào đeo vòng ắt sẽ hộ mệnh đời con. Nàng đã vòng lên cổ hộ mệnh đời Chiêu trọn kiếp người.
Kỷ niệm trưng ra, chúng mình về phía xa Kinh thành bên Tây Hồ, quán ‘‘‘ông già bến cá’’ Sao thế! Lớn rồi mà nàng nhìn Chiêu thẹn thùng như con gái 15 lần đầu gặp trai 18? Chiêu xao xuyến một thời đèn sách, một lần đỡ người bạn gái té ngã ở sân trường, lấm váy rách ống tay áo mà nàng chữa thẹn : “giơ tay với thử trời cao thấp, xoặc cẳng (Chiêu nhác thấy chân thon) đo xem đất vắn dài!” Chiêu yêu nàng từ thuở ấy!
Muốn xe ngựa chậm hơn, dài xa kinh thành nhưng rồi vẫn đến. Chúng mình bên nhau hướng về Tây Hồ. Nàng không để Chiêu một mình nhìn sóng nước, nàng mạnh mẽ hơn thơ, nàng đã ngồi bên tay Chiêu để cùng hướng về khoảng không bao la, nhìn vào mắt nhau phải quay cái cổ trắng long lanh vòng bạc, nàng nhắc về tình tuổi thơ.
Ốc nhồi của Tây Hồ om thuốc bắc, nàng khêu mời chàng Chiêu, vị thơm tình yêu của đất, tình của lá cỏ cây,(lá chanh thơm Chiêu đòi thơm nữa), của ‘‘bác mẹ sinh em phận ốc nhồi’’. Chiêu ăn đến đâu, nàng ngoáy khêu đến đó, Chiêu muốn mó vào nhưng chẳng quen tay! Rượu hương nồng, nàng nóng mặt, nóng người, đã cởi áo choàng để lộ ra yếm thắm. Đời Chiêu trận mạc, núi cao rừng sâu mà sao vẫn run người trước ‘‘non bồng, tiên đảo’’ bên dòng suối-cánh tay trắng ngần của nàng?
Kinh thành, hà thành hoa lệ kiêu sa là Nàng, để người không muốn rời xa đất thánh, để người đi nhớ về ‘‘bến Thắm xuân xanh’’. Giá như tổng trấn thành không mặc cả quan-tình, cho Chiêu về làm chức nha nhỏ kinh sư, để Chiêu bên nàng những chiều thu đẹp như hôm nay thì,... đời đâu cay nghiệt.
Con cá quả nướng vàng, nàng mời nàng gỡ, nhưng lần này Chiêu cuốn bánh đa sành điệu đặt vào môi nàng, để ngắm soi ánh mắt long lanh tình người con gái tài hoa nghiêng sắc Kinh thành.
Chỉ có đôi ta đắm say chiều thu xứ sở, chỉ có tình ta đặt vào trong nhau, không phải đặt những câu thơ ám chỉ cuộc đời nhàm. Chiêu không thích nàng viết những bài thơ ong đốt, muốn nàng thể hiện những bà thơ ngợi ca tình yêu bất tử, tụng Tây Hồ xinh đẹp, sóng nước mênh mang.
Nàng chuyện về tuổi thơ, ngày mình đến trường qua những mùa phượng nở, mùa xuân hoa thắm, mùa mưa trú ở bên mái chùa Trấn quốc, ngó tượng đồng đen Quan Thánh, nàng vừa sợ vừa xinh. Kinh thành không có ai để nàng yêu, để nàng đặt cuộc đời xuân xanh đang ngả bóng? Chiêu đã mến nàng, yêu tài sắc hương tình của nàng nhưng lễ giáo quan trường, mặc cảm của gia đình về người con gái đã một hai đời chồng mà nàng chẳng được chung chăn!
Ra đi, lần sau trở về vẫn mong gặp nàng!
Lũng Cú mùa thu, cốm thơm, hương mật mía ngọt ngào thổi về Kinh thành qua từng cơn gió. Gửi nàng bức thư bày tỏ tâm tình một người ngưỡng mộ, kính mến Xuân Hương!

CH

=>Lầu Cổ nguyệt  phía Tây (Xuân Hương gửi CH)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét