CH thân
mến,
Trong
mắt XH đọng lại hình ảnh chàng vác giáo, thắt bao dao găm đi với ba quân làm
nghĩa vụ trai thời loạn. Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi! CH trở về để lại bao
chiến binh bạn chàng và kẻ thù nơi rừng xanh núi thẳm,bờ bãi oan hồn. Chàng
cùng đoàn quân chiến thắng xuôi về Kinh thành đắp gò Đống, thống nhất giang
sơn. Gái thời bình, chia phần đâu có dễ, sao chàng không tính sổ công danh để
leo lên hàng Tổng trấn thành. Mà không, công chàng còn nhỏ so với bọn Chỉnh,
Nhậm, Thường,… mà không, chàng quá hiểu thuở thái bình “cán giáo nấu cẩu tơ”.
Văn
miếu xưa có nhiều sỹ tử, thi nhân coi chuông
và uông là một, khoá chàng thi tác
tộ, cũng bằng đầu. Học làm chi, cứ bổ làm quan sau bổ túc; quan tư nghiệp
vẽ vời nghi lễ để chiều vua. Chả thế mà một vài dòng bia bị đứa nào xoá tên khi
mồ quan nha chưa xanh cỏ.
Lần thứ
tư chàng xa Kinh thành về nơi xuyên sơn vỗ về người thiểu số, giữ hoà hiếu, an
bình bờ cõi nước ta. Chàng đã dâng lên triều luật 531, 431, 02,… với tấm lòng
yêu nước thương dân nghèo. Ngân khố nhà vua- tiền thuế của dân theo đường
thượng đạo, xuyên sơn đến bản xa phải
qua tay chàng đến hào mục, phìa tạo, dân được
bao nhiêu chắc chàng hay?
Gáo
nước trong đổ qua lòng tham cháy cổ, xòng nải nào gặm thấm hết của dân?
Đã non
nửa giáp, mưa móc nơi nóc nhà quan Chiêu bạc vàng loá ánh sao đêm. Chàng mũ cao
áo dài uý lạo dân đen, chiến sỹ đồng quà tấm bánh được quan Kinh thành tuần du
khen nức nở, chàng định mua dân bằng tình thương thì người ta đã mượn dân để
tiêu tiền quốc khố. Thập niên, chàng mãn hạn quan xa về Kinh Thành tha hồ sung
sướng.
CH ơi,
hôm đám hào mục về Kinh hội họp, Phường Khán Xuân cháy chợ cô đào. XH hoà vào đám hầu hát bài ca thời thượng, những
đồng xèng thực khách ném leng keng. Trong đám hầu có cô Tầm (tên cha mẹ đặt là
Tàm) nhận ra quan Trứ ngả giang sơn giữa đồng, ứ hự chẳng vừa môi;
một cô Cầm (Cấm) nữa nhận ra bạn thơ xưa mà nay thi hào cố tình không biết,
Chiêu hôm đó mơ hồn không hay mặt XH.
Lá trầu
xanh rồi héo, bình vôi trắng rồi ngà, nước thời gian trôi, vật đổi sao dời,
ngôi vị tượng cẩu.
Khi
chàng vác giáo ra đi, mẹ cha chàng lo con mình tử trận, lo tính tàn bạo thời
chiến và tôi trung ập vào chàng và đồng bạn để rồi sự thảm khốc đối với kẻ thù
lúc giao tranh là không giới hạn! Điều đó đã làm chúng ta chiến thắng. Trầm
tích rêu phong, tâm tính quá đà, bạn chàng đã bêu đầu nơi chợ Kinh sư bởi lưỡi
gươm của đại quan tham Tổng trấn thành. XH sợ chàng!
Thương
một thế hệ binh đao dài dẵng, tuổi trẻ trung tươi đẹp đi qua tàn ác rồi bước
vào đời quan trường nhũng nhiễu. Tình yêu lớn lao đã nhoè đi tình nhỏ, chàng
miễn cưỡng chối từ cô gái Kinh thành gia giáo nuôi cơm chàng những ngày học
thi, để cầu vinh?
CH thân
mến, XH muốn hỏi điều này, nếu đúng thì chàng không trả lời, nếu XH biết mình
sai sẽ đốt Cổ nguyệt lầu chọn kiếp tu hành: Đúng là của cải vua ban cho dân,
của dân nộp quốc khố, cung tiến vua (kể cả gái đẹp, sơn hào) CH đã nếm, đã lùa
vào chum vại nhà mình,… để rồi bí mật ôm đi bỏ vô chùa do một sư nữ trông coi
những phế nhân lớn bé dạt về. Cái gì bắt chàng làm như thế, làm như thế thì kẻ
cướp đã từng, và nhỡ mệnh hệ gì… thì những chum vàng,vại bạc kia không ai biết,
đất ôm vào, ôm mãi chằng ai hay.
Thân
mến chào CH.
Hẹn
ngày chàng ghé thăm tệ xá, thưởng nguyệt Tây Hồ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét