Tôi trốn theo
đoàn hậu cần ra tận chiến trường gặp bố tôi và tôi không chịu về bởi đã mang
tiếng "Công chúa kiêu ngạo" của Kinh thành. Lại hy vọng muốn gặp anh
thư sinh chinh chiến ra sao? Bố tôi cho
tôi ở Bộ chỉ huy mặt trận.
Những ngày đầu
khí thế lắm, quân ta báo tin chiến thắng, cờ giặc cuốn đuôi ngựa, rồi đám tù
binh bị ta bắt, trông thảm hại lắm. Thắng trận lại nổi trống múa hát, đàn sáo
khao quân.
Hôm sau nữa, tôi
nghe tiếng trống, tiếng la hò khác thường. Tôi cố tìm cách lên đài quan sát
cùng với bố tôi xem tin chiến sự. Tôi suýt té xỉu, cảnh tượng bên ta thua trận
hôm qua trở về tang tóc làm sao. Những người lính bị thương, người lính chết
bọc da ngựa, bọc trong bao đay, trong tấm bào chiến trận để ngựa thồ, trâu kéo
xe. Bi ai quá, im lặng quá; không tiếng rên la. Lũ quạ bạc đầu bay về đậu cành
cây rũ rượi gương mặt thần chết. Lời an ủi, chăm sóc nước, thuốc của tôi ngày
hôm đó chỉ là hạt nước mưa mùa xuân.
Hình ảnh đau
thương nhất với tôi: Sáng sớm tôi đi với đoàn chăm sóc thương binh. Người lính
bị thương nhẹ thấy chúng tôi vui hẳn lên. Người trọng thương im lặng.
Một chú lính trẻ
bị thương nặng phần bụng, mất nhiều máu, gương mặt em xanh xao, đôi mắt trong
sáng nhìn tôi. Em còn trẻ quá, độ tuổi tôi, chắc đang đi học.
Đất nước có
ngoại xâm, không ai so bì, cân đếm tuổi tòng quân, chỉ cần trẻ, khỏe, nhiệt
tình, yêu nước, thù giặc là cầm giáo mác, cung tên đánh giặc. Tôi không dứt
được đôi mắt ánh lên niềm hy vọng sống - yêu!
Tôi giót thêm
cho em cốc nước, đưa em miếng cơm nắm. Em nhìn, cảm ơn mà mắt rưng rưng. Tôi
lén lau nước mắt, đứng dậy định đi.
Tôi ngồi bên em, nghiêng đầu, áp tai sát miệng em:
Sau 1000 năm còn
bao lần như thế ? Một dân tộc, với bao thế hệ hy sinh cho nền độc lập tự do.
Không thể khác, giặc buộc ta ôm gươm, vác giáo chiến đấu, hy sinh để giành nền
tự chủ có từ bao đời, để không còn cảnh
cụ già, em bé, bà mẹ sáng hôm chạy
loạn kinh hoàng, không có những cô gái bị bắt làm tỳ thiếp, con hầu xứ người;
cho những chàng trai tôi yêu quý không còn phải gói sách ra đi, ôm hận nơi sa
trường.
23. TRÊN ĐƯỜNG VƯỢT SÔNG GIÔNG TỐ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét