Chủ Nhật, 20 tháng 10, 2013

Chúng ta mãi mãi kiếp cô hồn (Hồn Chiêu, 2008 gọi Xuân Hương)


Năm Tuất đầu thiên niên kỷ thứ 3 theo Tây lịch
XH thân mến!

Thế là chúng mình đã thoát khỏi địa ngục và trần gian, những tưởng phần hồn bay trong trời xứ sở được tự do hành lạc. Nhưng không. Ở đâu cũng có Luật, nếu chúng mình phạm thì sẽ mất suất hương thơm xôi oản Tết nhất,một rằm, lễ lạt kỷ niệm ngày chiến thắng đội quân ô hợp của lão Tôn, cho những cô hồn đông hơn mản.

Nghĩ mà ghen với mấy danh sỹ cùng thời, họ có tác phẩm để đời nên năm chẵn được kỷ niệm trọng thể, mộ mả, bia tượng thơm hoa, ấm nhang khói, tên tuổi văn chương được xướng lên không biết đến bao giờ. Trong số những áng văn đó họ đạo khá nhiều của đời! XH còn nhớ những lời dân ca ven hồ dân chài cá, nông phu ca hát đã được họ mông má đôi từ kê-gà, chó -khuyển, nhà thổ-lầu xanh thành tuyệt tác văn chương. Không có họ thì dân ca đó có thể bị phàm đi. 

Chuyện văn chương của chúng ta ngày ấy đã là huyền thoại, năm tháng qua đi, cát bụi mịt mờ, mây trắng bay tam sao thất bản thất truyền có sao đâu, âu cũng là những lời quê, ngõ phố chúng ta chắp nhặt lên. Chất kết dính dân gian (bây giờ họ gọi là Fon-cơ- lo) như nhựa mít bắt chuồn chuồn, như keo “con voi” không dùng hoá chất độc gắn hạt điều vụn thành lành xuất khẩu chẳng ai chê! Con rắn thật cõng hai con rắn nhựa thành “tam xà đại hội” bình rượu nàng Vân vẫn mềm môi, ngọt giọng.

Đã gần hai thế kỷ sống kiếp cô hồn để chúng mình về với muôn dân nhìn hạt gạo trắng tinh, hạt muối tan vào đất mà không còn nước mắt khóc yêu đời.

Chao ôi! đã xa lắm rồi mà sao mỗi góc phố Kinh thành, bến nhỏ Tây Hồ hương cốm vẫn như xưa. Hôm CH ngụ trên cây gạo cùng đám cô hồn đang nồng giấc ban trưa chợt thấy cặp gái trai sao giống ngày chúng ta trên trần thế. Họ tình tứ đáng yêu, cô gái lấy tay ray ray môi chàng trai và bị cắn hay mút, tiếng cười không đủ thức đám cô hồn chỉ cần chút hương tàn miếu hoang là ngon giấc. CH mơ màng về ngày xưa cũ. Hai trăm năm hay nghìn năm, mãi mãi tình yêu trai gái là món ăn khát thèm kiếp dương gian.

Hai trăm năm, dân Phường Khán Xuân tăng 200 lần, ngày ông Tú Xương cảnh báo nạn nhân mãn dân số mới chỉ bằng 1/5 bây giờ, tình yêu của chúng ta đa phần hướng về tăng nhân khẩu. Đó là mơ ước sinh tồn của một thời loạn lạc, thiên tai đã từng tiêu vong cả nhà nước và dân tộc, xoá cả nền văn hoá tưởng hưng thịnh ngàn đời.

Nay khác xưa không hỡi tiếng chuông chùa, hỡi tượng đồng Trấn Vũ, nước Tây hồ trong đục ra sao? Đã đôi lần CH hỏi chùa, hỏi đền chỉ được đáp lại bằng tiếng chuông ngụ ý rằng “không, không”. Bợm nhậu 36 phố phường xưa ra hiệu mời CH về đền Cẩu Nhi, lên Nhật Tân hít khói rơm thơm da thịt cầy bẩy món. Đời sống phố phường nay khá giả phồn vinh, đua chen sung sướng bọn cô hồn cũng thơm ngạt khói nhang.

Ôi đau thương. Một bữa nọ CH neo rạt bên đền thờ danh nhân, một cặp người phong độ, đức độ đến viếng vào giờ vắng để hưởng trọn giây phút với thần linh, họ công đức đậm tay, tiếng chuông mõ to hơn để đáp lại thịnh tình. Cửa thiền lúc đó, một người dương có vẻ không muốn nhập hội cô hồn, lễ độ đến xin lộc.

Tất cả lặng im, cửa thiền chưa phát lộc, ánh mắt người đức độ, phẩm giá kia lướt nhanh gần bằng ánh sáng để lại ánh mắt tuyệt vọng cho người ăn mày mơ xôi gấc. Vài hôm sau, trạm chuông trời vùng đó rung lên, một cô hồn nhập hội cô hồn.

Cái tên XH, CH chẳng phải mẹ cha đặt, không phải tự xưng mà dân giã đặt vào nên thất lạc sổ đinh như bao nhiêu sổ địa bạ của những ngôi nhà tranh cách dậu cúc tần, nay ai nhớ làm chi.

Lang thang trên bầu trời còn cây xanh trú ngụ, còn cánh chim nâng đỡ kiếp hồn ma.
Hồn Chiêu, 2008 gọi Xuân Hương.

+>Thư Xuân Hương hóa vàng gửi Chiêu Hổ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét