Trời đã sang thu, đất trời thuận hòa,
rừng xanh, suối trong, nước dâng, hạ đều đều mang theo phù sa và sinh vật phù
du cho dân chúng nuôi trồng đánh bắt thủy sản. Vụ lúa-cá-tôm- rau mầu làm nên
cuộc sống bình yên trong những mái nhà đồng quê hạnh phúc, khói lam chiều lan
tỏa trên hàng cau, dừa, tre cùng cánh diều trẻ nhỏ vi vu. Trâu ăn no cỏ dầm
mình ở bến sông, lắc lắc hất hất cặp sừng nghé ngọ gọi nhau.
Vẫn có nỗi buồn của
đất, trời, sông biển, mưa ngâu sụt sùi như nước mắt tình yêu ai đó bị cách núi,
ngăn sông. Không phải tất cả sinh ra, lớn lên và tận số trong tình yêu và hạnh
phúc tràn đầy. Những kiếp đời ân hận, ấm ức, bứt rứt với mưa ngâu. Chỉ có con
thỏ là vô tư, chỉ có lũ chuột là nảy nở sinh đàn dù người ghét bỏ, trăn rắn
dình đớp. Đồ gặm nhấm dễ sống, sống chết thế nào cũng được.
Sống vô tư,
sống đẹp với đất trời biển cả, sống với người mình mến yêu.
Đáp lại tấm
lòng Thủy Tinh, có đi có lại. My Xinh xin phép vua cha đón Thủy Tinh lên chơi
vào mấy ngày đầu mùa thu, chỉ còn ít ngày nữa phải đi học, vua Thổ Thần nói:
- Cha lo cho
nó không quen đất liền, nhỡ làm sao cha biết ăn nói thế nào với Thủy Thần, lại
còn đám quan tướng thủy quái hung dữ kiếm cớ sinh chuyện, khổ tình các con, hại
muôn dân đất mình, biển người.
- Cha đồng ý
cha ơi! cha chiều chúng con, con tin tình yêu và sức mạnh, trên đất liền có
nước sông suối, ao hồ, giếng trong, bóng mát tán cây, mùa mưa ngâu này nữa thì
Thủy Tinh không sao.
Vua cha đồng
ý, My Xinh lại ra bờ biển xếp sỏi hẹn Thủy Tinh. Có người báo với Sơn Tinh,
không biết chàng trai sơn cước, quan canh đê nghĩ mưu kế gì, liệu có hại tình
địch không? My Xinh chưa bao giờ yêu gã.
Thủy Tinh
hẹn sẽ gặp bên bờ giếng Hoàng thành vào một đêm trăng, khi bóng trăng lồng vào
mặt nước giếng ở một vị trí quy ước. Đúng ngày giờ đó, My Xinh đến bên giếng
ngắm trăng, nàng chờ đợi giây phút người tình xuất hiện, không biết anh ấy đi
đường nào, đi với ai, lại mang nhiều quà thì vất vả quá. Nàng sốt ruột chờ đợi,
trăng đã lồng vào giếng nước, trời lại thêm vài hạt mưa, bọn hầu vẫn để mắt, họ
không được gần nàng lúc này nên ngồi ở quán rượu trong Hoàng thành chơi cờ bài,
la hét được thua.
My Xinh ngẫm thấy tình
duyên đất và nước đẹp đấy nhưng cách trở mỏi mòng, em ngồi tựa lưng vào thành
giếng kiên nhẫn đợi chàng. Có bàn tay nhẹ xoa trên mái tóc, em giật mình nhưng
lại thấy quen quen, bàn tay này hình như đã nhiều lần vuốt tóc em trong những
lần tắm biển, hong tóc trong gió. Em im lặng, bàn tay cũng để yên. Bất ngờ, My
Xinh đứng dậy đi nhanh khỏi bờ giếng. Từ trong lòng giếng, một bóng người bước
ra rất nhanh:
- My Xinh ơi
! anh đây, Thủy Tinh đây, anh không sai hẹn. Thủy Tinh khẽ gọi.
- Anh thích
làm trò với em, dọa em hả, sao không gọi con thú mỏ vịt hay con mập móm làm hộ-
My Xinh quay lại dỗi dằn, rồi đi tiếp.
- Anh không
đùa không trêu em thì trêu đùa ai?-Thủy Tinh đã kịp đến bên My Xinh.
- Thế đáy
giếng có đường thông ra biển, em có đi đường ấy được hông?
Thủy Tinh
gật đầu, hai đứa nắm tay nhau quay lại bờ giếng, chụm đầu nhìn xuống thấy bóng
trăng rõ tròn lồng gần chính mặt nước, một chiếc lá vàng đầu mùa thu rơi xuống,
bóng trăng rung rinh rồi lại tròn, My Xinh cảm nhận thấy mùa thu đã về, thấy
tình yêu dịu ngọt êm êm. Chúng lại ôm nhau bên bờ giếng, đèn lồng trong các
quán rượu tối hơn, tiếng con tửu, con bạc lặng tờ, bọn hầu đã thấy cặp uyên
ương thể hiện, hình như tất cả tửu khách đều quay mặt ra:
Ngắm ánh
trăng.
5
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét