Thứ Bảy, 26 tháng 10, 2013

9



          Một buổi chiều bên biển Quất Rừng, My Xinh và Thuỷ Tinh dạo trên bờ cát, lúc Thuỷ Tinh lội xuống nước để nạp năng lượng từ sóng biển, My Xinh bước theo. Nàng đã quen với con trai nhà biển, quen từ ngày nhận vỏ ốc chàng tặng, kỷ vật ban đầu vẫn thổi ù u. Con sóng thuỷ triều tung lên, chúng không chạy kịp, nước biển đã ướt nửa người làm lộ rõ nửa vẻ đẹp của thiếu nữ con vua. Nàng đưa mắt nhìn Thuỷ Tinh như muốn nói: “em xinh đẹp, anh thấy chưa”.
          Giống cái hay khoe sắc đến mức giống đực dù khù khờ hay ốm yếu cũng phải bừng tỉnh sáng mắt. Con mướp, con mực đến tuổi trưởng thành lông mượt hẳn lên, con cái thì mượt mà hơn. Âu cũng là luật sinh tồn hôn phối phát triển giống nòi. Nghe nói, con khỉ cái ở rừng hay trong lồng mà nhìn thấy trai tơ thì “cười” nhe khoan khoái. Sự sống nào cũng có mối liên hệ, ít nhất thức tỉnh những bản năng, chả thế mà nhiều cô gái nhà lành còn xấu hổ trước thanh thiên, thiên nhiên thuần khiết không có bóng người. Chỉ có lũ tiên trên trời vô hồn, ảo xác là liều mình “tắm tiên” bên hồ, sông biển trong những đêm trăng, trêu ghẹo đám đàn ang dương trần ưa lỗ mãng.
Thuỷ Tinh kể lại chuyện gã Đồi Tinh chuyện với chàng: Ngày hắn còn làm lính canh ngoài thành, một đêm sau Trung Thu, hắn dạo chơi ven sông cho đỡ chồn chân mỏi gối    nghiệp ôm gươm vác giáo đứng như tượng gỗ ở cổng thành. Hắn đi về bãi cát ven sông thì thấy một bầy tiên nữ tắm táp dưới trăng, hắn đến gần thì đúng là tiên giáng trần bắt mắt hắn như bắt mắt chàng Chử Đồng Tử vùi trong cát. Nấp vô cây lúp xúp, ngắm tiên đến ngứa ngáy chân tay, bị lộ, có dăm tiên nữ đuổi theo, hắn chạy tuột cả giày vì sợ. Chạy, ngoái lại thấy tiên vẫn đuổi, hắn cắm đầu chạy về cổng thành trong sự ngạc nhiên của đám lính canh. Một người lính hỏi hắn bị ma ám? hắn trả lời : “ ma ma, áo trắng, quần trắng vá mụn đen”.
Nghe đến đây, My Xinh đỏ mặt, nàng che miệng cười, với tay xoắn tai Thuỷ Tinh.
- Anh tin thế à?
- Anh tin tất cả những gì trên cạn, khi đó gã Đồi Tinh là lính ắt trung thực hơn bây giờ ở vai phó tướng cho Sơn Tinh!
Hai đưa đi về rặng phi lao, gió thổi bay tóc My Xinh, chốc chốc Thuỷ Tinh lại quay sang ngắm nàng, lá phi lao rải thảm mềm cho bước đi của họ, đi từng đoạn, My Xinh lại dừng vì rễ phi lao móc vào gấu váy thướt tha, đến mức nàng phải nhờ Thuỷ Tinh lấy dây buộc gấu, treo dây lên đôi vai tròn để đi tiếp về nơi có ngọn khói xanh lơ nhẹ nhàng thoát lên trong rặng rừng cây ven biển. Thuỷ Tinh nghĩ: Giống trên cạn chỉ vì áo quần đồ vải mà phá rừng trồng cây lấy sợi, trồng dâu lấn biển, nuôi tằm dệt vải, cứ như thuỷ sinh áo da đổi màu, rong tảo cuốn người, đỡ phức tạp mà lại đẹp thật.
Căn lều của  “ông lão đánh cá và con cá vàng” đã hiện ra. Chỉ có bà vợ béo đẹp đang lui cui cùng con chó chuẩn bị bữa chiều. Chó sủa, chủ ra đón khách, bà vợ ngắm nhìn lữ khách đường xa:
- Chúng em chào chị ạ- Hai đứa lối tiếp chào;
- Mời anh chị vào nhà, lều còn chỗ nghỉ qua đêm.
Thuỷ Tinh và My Xinh cùng bữa cơm chiều với chị chủ. Trong câu chuyện bên bếp lửa, chị chủ nhà cho biết chồng chị thường đi biển cả tháng, ra đảo bắt đồi mồi, chị đơn côi đành phải cho thuê nhà trọ vừa đỡ buồn lại có thêm thu nhập. Thế rồi biển động, ông chồng không về, đã mất hút theo “tiên cá”. Bạn làng chài kể lại, thì chính cái đêm chó nhà sủa cắn  “ma” là đêm biển động khơi xa, chồng chị gặp nạn.
Thuỷ Tinh không dám nói gì, chàng biết rất rõ những cuộc vật lộn của con người trước sóng gió đại dương vì mưu sinh một phần, cũng vì lòng tham sâu hơn đáy biển, họ bắt đầy thuyền đặc sản, những con đồi mồi  để lấy mai làm lược, làm cúc áo, lột mai phơi nhuộm làm đồ lưu niệm bán cho tàu buôn, du khách ngoài khơi ghé vào. Biển không biết trừng phạt nhưng trời đã phạt.
My Xinh an ủi chị chủ, khuyên chị vào sâu đất liền để tránh sóng gió cũng để nguôi lỗi buồn, chị chủ nói :
- Chị vào đó sống bằng gì, lại đốn củi, chặt cây phá rừng hay đi rửa bát, bưng rượu, bê cơm cho nhà hàng? Nơi đây, chị có kỷ niệm, bàn thờ tình yêu của chị  trên mỏm đá bên bờ biển. Các em đi nghỉ đi, chị sắp phòng phía trong. - Nói đoạn chị chủ goá chỉ vô phòng.
             My Xinh thấy căn phòng nhỏ xíu, ấm áp như chuyện cổ tích “nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn”, nàng kéo Thuỷ Tinh ghé coi. Cả hai hoảng sợ khi thấy xác con đồi mồi to bằng cái  “quạt mo của thằng Bờm” treo trên cột lều, con đồi mồi quay cái đầu đen đủi, chột một mắt, nhìn xuống chõng tre trải đệm lá phi lao. Hai đứa sợ quá vội quay ra:
- Chúng em cảm ơn chị, chúng em nghỉ ở gần đây, xin phép chị, hôm khác chúng em lại thăm.
Thuỷ tinh lấy một viên ngọc trai sáng lấp lánh tặng chị chủ. Vừa lúc đó tiếng vó ngựa khua rào rạo trong rừng phi lao. Đồi Tinh cho xe đến đón họ về trại.
Chị chủ quay lại nhà, ngó nghiêng, sau đó lấy viên ngọc trai gắn vào mắt chột con đồi mồi, thấy vừa khít, chị ngả người lên nệm lá phi lao nghe sóng biển hát cùng gió thổi rừng cây hoang vu.

          10

Thứ Năm, 24 tháng 10, 2013

8/35 (chuyện Sơn Tinh Thủy Tinh)



       Sáng sau, Thuỷ Tinh dậy sớm đón bình minh, chàng dạo bên hàng phi lao, gió đã ngủ không còn tiếng hát, thuỷ triều lùi kéo biển ra xa. Bãi cát biển Quất Rừng mênh mang, mùa còng nở đua nhau làm tổ, những chú còng lớn hơn con rận, đào đất kiếm ăn đẩy những hạt phù xa bé như đỗ xanh, hạt tiêu, còng lớn chạy nhanh, còng nhỏ chạy gần, thấy động chúng vội về hang. Thuỷ Tinh ngồi im ngắm bầy còng gió, xem chúng đào đất nô giỡn. Chiều, đêm nước lên, những chú còng này làm mồi cho sinh vật biển lớn hơn. Người đất liền không mấy khi bắt còng, nhưng bắt những con lấy còng gió làm mồi.
   Thuỷ Tinh bước về mép nước, chàng lội xuống biển một đoạn, chàng muốn về nhà nhưng thuỷ cung quá xa. Nhận ra chàng trai biển cả, con cua bò lên bám chân Thuỷ Tinh, cua giương cặp mắt rồi cụp xuống khóc than:
          - Thuỷ Tinh ơi! đêm ngày nào cũng hàng đoàn thuyền ở thổ xa, đất gần, đoàn người thả lưới mắt nhỏ, dùng dụng cụ cào bắt cả con tép, tôm, ốc hến bé xíu, họ xục xạo thềm lục địa làm nước đục ngầu đây này. Chúng ta sẽ chết hết, cạn kiệt một số loài mắt mờ chân chậm, chàng nói với người Thổ Thần nhẹ tay, mở to mắt lưới tha cho những đứa con của biển còn đang bú mẹ.
          - Lúc nữa thuyền về bến, tôi sẽ chỉ cho người Thổ địa biết cách đối xử với sinh vật biển. Thái độ ứng xử của họ phải thay đổi nếu không rừng sẽ phạt và biển phải bội bạc với họ. Cua về đi, cố gắng rúc sâu, dạy thuỷ sinh tránh cái chết vô ích.
          Thuỷ tinh lên bờ, mặt trời xấu hổ che mặt bằng đám mây nhô lên khỏi đại dương, quầng sáng đã rạng biển Quất Rừng.
          Có mùi thơm bay ra từ quán lá trên biển, nhìn vào thấy cô gái đang pha cà phê, Thuỷ Tinh rẽ vô gọi một ly. Chàng quan sát thấy cô gái trẻ, to béo đúng kiểu dân miền ngược xuống biển, bắp chân trần của cô đã nói rõ nguồn gốc quê hương, mỗi tai cô đeo hai vòng vàng kiểu “hoàng tích chỉ”.
          - Đêm qua trên bờ, nhà hàng, nhà nghỉ vui quá, các em trẻ trung, vui vẻ tận tình. 
          - Anh đến đây hôm nào?
          - Tôi đến từ mấy hôm nay.
          - Không có các em, không có khách, không có doanh thu, mấy ly cà phê, cốc nước dừa em bán cho ai?
          - Các em ở đâu về nhiều lắm.
          - Vẫn thiếu đấy anh ạ, canh hai vẫn có người giật dây gọi, cháy chợ, hết hàng em phải cắt dây để khỏi gọi.
          - Mùa hè biển đông hơn đầu mùa thu?
          - Vâng, mùa hè rất đông học sinh, mùa nào cũng đông khách rủ nhau đãi đằng hải sản, thổ địa sản đấy. Biển này chỉ hóng gió, nhậu và em út, khách đến qua đêm rồi lại đi. Anh đi công tác?
          - Vâng, tôi đi tìm công lý .
          Cô chủ quán cười. Lúc sau có cô gái trẻ từ nhà hàng chui ra rồi lại đi đâu đó. Những con thuyền đánh vét cá đã cập bến, chợ họp ồn ào trên bãi biển. Cá ở trên bờ, cá bơi dưới nước, cá sinh ra để người câu bắt thả vô lò lửa, mưu sinh ơi trần trụi đến tanh tưởi đến thế này, ba mẹ ơi!
          My Xinh cùng Đồi tinh và thuộc hạ ra biển. Nàng mặt nặng, mày nhẹ khi thấy Thuỷ Tinh ngồi nhâm nhi càphêin với cô chủ quán to béo tai đeo đầy vàng.
          - Có chỗ ăn ngủ sao anh lại qua đêm ở quán lá này, nhớ biển, nhớ nàng tiên cá lắm hả?
          - Anh ngủ sớm nên mới dậy sớm ra biển đón bình minh, chuyện trò với sóng, em nhìn phía đông, mặt trời trên biển trong sáng nhường kia.
          Cô Bé Đòi Hôn lườm nguýt Thuỷ Tinh, kéo My Xinh nhìn ra biển. Thuỷ Tinh ngẫm nghĩ về giống cái của sự sống các loại hay nghen tình, chưa phải của mình cũng nghen, chàng gọi Cô Bé Đòi Hôn, hỏi:
          - Tối qua My Xinh và các em ngủ ngon?
          - Ngon sao được khi có lũ đàn bà con gái gõ cửa chúng tôi, em phải gọi những người lính canh giữ không thì My Xinh của anh khó mà yên giấc!
          Cả bọn đi xuống “chợ cóc” ven biển, thuyền về nhưng đậu ở xa, người đánh cá lội nước khênh vác thuỷ sản lên bờ, tãi ra trên cát, cơ man nào sinh vật biển đã chết trong đám loạn quân, chỉ những con cua, con ghẹ được sống cùng với những con tôm thuyền xấu xí, con ngao hến ngậm chặt miệng nuốt nước mắt vào trong, cá tôm ươn ruỗi. Thuỷ Tinh thấy mắt lưới nhỏ hơn mắt người thì con nào chạy thoát.
Để kiếm được thủy sản, các ngư dân bờ biển này phải vật nhau với sóng gió, đánh nhau với ngư dân hung dữ ở bờ biển phía Bắc tràn xuống tranh vùng đánh bắt, cướp bóc thủy sản đến giết nhau. Trên cạn đã man rợ, dưới biển càng hung bạo hơn.Kiếp mưu sinh trên biển mấy ai hay?. Nhiều chuyến xa khơi, chỉ còn sóng gió gửi lại hàng phi lao rầu rĩ canh trường. Vua Thổ thần giao Sơn Tinh trấn biển, nhưng viên tướng này chỉ quen đồi núi đất liền, khả năng thủy chiến rất kém…biển đảo mất dần, giặc từ phía Bắc tràn lên bờ biển Nam nhiều lần nhưng Sơn Tinh đều đuổi được chúng đi…
Đám đàn bà bới đống thuỷ sản tạp, biển ồn ào, chợ ồn ĩ bán mua mời chào, Thuỷ Tinh chỉ cho My Xinh thấy một con ngao há miệng ra rồi ngậm lại, My Xinh tò mò để ý thấy lạ, Thuỷ Tinh bắt con ngao lên tay, cậy miệng nó ra thì thấy bên trong một con cua bé tí, con ngao chết để cưú con cua, người ta sẽ bỏ con ngao câm rỗng này, triều lên là một mạng sống được hồi sinh. Thuỷ Tinh đưa My Xinh con ngao đó:
          - Em hãy thả tung ra biển, làm phúc không phải tội đâu.
Hai đứa đi về mép nước, My Xinh đọc thần chú :
          - Ta cứu thoát mày, mày bày cho ta tình yêu biển cả- rồi nàng tung con ngao- ngôi nhà của cua con xuống nước.
          Thuỷ Tinh  thấy My Xinh tươi vui khi phóng sinh, thấy nàng đẹp, tóc mai hơi cong thì ghen phải biết.
          Thuỷ Tinh muốn kể lại chuyện tiên cá đêm qua nhưng thanh minh có thể làm cho My Xinh hiểu lầm thành thú tội. Không nhất thiết phải phơi bày tôn vinh những việc tốt, lấy lòng dân đôi khi bị trừng phạt!
          Chợ cá tan, xác sinh vật vô duyên để lại ngổn ngang, vỏ ngao hến trắng lấp lánh trong ánh sáng mặt trời nhắn nhó khó chịu. Đây là những con ngao đã được người hoá kiếp từ vài tháng, mắc vào lưới lại bị lôi lên, những cái chết không bình yên, mồ biển bị đào xới. Thuỷ Tinh nói với gã Đồi Tinh:
          - Ông thấy chưa, ai lạm sát biển cả, biển sinh ra để cho người mà lỡ đối xử thế ư? Những con thú rừng, con chim trên núi của các ông có được yên lành?
          - Rồi ông sẽ rõ vào tuần tới chúng ta ngược. Ông và My Xinh có vẻ say đắm quá. Đêm qua ông ngủ ngon?
          - Cảm ơn tấm lòng mến khách, thịnh tình của người Thổ Thần, chúng tôi rất muốn mời ông và bạn ông đến thăm đảo Thần Tiên của biển cả, hy vọng ngày gần đây được đón tiếp các bạn.
          9

Thứ Tư, 23 tháng 10, 2013

7



          Bữa tiệc cửa biển hoành tráng. Viên quan bồ chính sở tại lệnh dân trong vùng thả sức ăn chơi trong những ngày đón tiếp sứ thần một, thì ông đồng bà cốt vui ba. Ngoài hội thi gói bánh chưng bánh dầy còn có cuộc thi mà đàn bà, con gái phải buộc một chân vào cọc hay dẫm chân lên sợi dây buộc con ếch to khỏe, nhai mía lấy bã làm củi nấu cơm, người thắng là người nấu cơm chín mà không để xổng ếch, đứt dây chuối buộc chân. Các làng, tổng mang đặc sản bày trên các chõng tre trong lán lá, thôi thì đủ thứ từ chiếc bánh trứng cáy, bánh chè lam cho đến những chú trâu bò, lợn gà đem thi đấu, thua thắng đều lên thớt cho vui mùa thu. Chỉ tháng nữa là dân chúng thu hoạch lúa, giăng lưới, chặn đăng vét sạch cá tôm, đem phơi lên nắng hanh. Có lẽ vì đón Thủy Tinh nên người Thổ Thần không muốn làm món ăn của biển.
          Thấy Thủy Tinh không ăn được, My Xinh lo lắng. Đồi Tinh xin mở tiệc "Cảm giác mạnh" để thử thách đứa con của biển. Bữa tiệc có các quan đầu ngành trên, trưởng xóm dưới, và đám khóa sinh, 9 bàn mỗi bàn bốn người. Thực khách ngồi vào bàn, người phục vụ lật tấm vải bố trên bàn, chính giữa bàn có lỗ khoét nhô lên một đầu con thú. Người bồi bàn lấy dao phạt phần nhô lên, có tiếng động dưới chân bàn, một trong 9 bàn có tiếng kêu khẹc khẹc, một chú khỉ chắc bị trói lỏng dây, vùng chạy với cái đầu đầy máu, trong tiếng reo của các viên quan, tiếng la thất thanh của mấy cô cậu khóa sinh yêu văn thơ. Cô Bé Đòi Hôn vãi cả linh hồn ướt đẫm chiếu thơ.
          My Xinh run người, em vội ôm Thủy Tinh, mắt em nhắm nghiền, úp mặt vào ngực chàng. Đồi Tinh nâng ly mời thực khách uống rượu Nếp mới, xơi óc khỉ. Thủy Tinh miễn cưỡng cạn ly rượu trắng trơn. Các viên quan đầu ngành uống rượu, xúc óc khỉ  trộn hạt tiêu mùa thất bát cay thơm, ăn như tào phớ. Gã Đồi Tinh nói với Thủy Tinh:
          - Anh không thể làm rể của Thổ Địa, vì anh máu nóng quen ăn đồ nguội lạnh, chúng tôi thì ngược lại, sắp tới món mà anh yêu thích.
          - Cảm ơn các anh, cảm ơn My Xinh để tôi tự nhiên, tự chọn.
          Người hầu biểu diễn món tiết rắn và tiết ba ba. Con rắn hổ mang chúa cuộn mình cuốn tay gã hầu to khỏe, mắt rắn chớp đảo chào Thủy Tinh, ả ba ba thụt cổ không lại với gọng kìm thợ rèn, chúng bị cắt cổ, tiết đỏ phun ra cốc sành lớn rồi chia vào các ly cho thực khách zô zô. Thủy Tinh uống rượu trắng với khô mực, tôm nướng, xin từ chối rượu tiết rắn, ba ba. Các thực khách cười sằng sặc coi thường viên đại sứ Thủy Thần ngồi nhâm nhi với My Xinh và bọn khóa sinh lưng dài chân ngắn, sức đôi tay trói con gà cúm không chặt. My Xinh ái ngại quay sang Thủy Tinh:
          - Em nghe nói người Thủy Cung uống rượu dã man lắm, có nàng tiên cá hầu hát nhảy múa.
          - Không, ở đó người ta uống ăn nhiều thứ nhưng không uống máu tươi. Em đợi đấy!
Thủy Tinh gọi Đồi Tinh:
          - Ông cho tôi cái mật gấu tươi và vò rượu được không?
          - Sẵn sàng đáp ứng sứ thần.
          Lúc sau, bọn hầu lôi ra con gấu đen to hơn gã Đồi Tinh, loắng một cái chiếc mật gấu to bằng quả trứng bám buồng gan được lấy ra, mật gấu hòa vò rượu, trông đã đắng miệng. Thủy Tinh lấy ly rượu to nhất uống với các thực khách. Bọn nhậu khà một tiếng sau vị đắng đã đời, vỗ tay khen. Lúc Thủy Tinh lại bàn, My Xinh ngắm con sâu rượu, thấy nó tỉnh bơ, nàng trách mắng:
          - Đồ độc ác, em không nghĩ anh lại uống thứ cay đắng tàn nhẫn đó.
          - Dù sao cũng không phải là uống máu.
          Tiệc tàn trong vũ điệu lông công trên áo mũ các cô gái rơi lả tả, ánh trăng trắng bệch méo mó lăn về phía Tây.
          Đêm ấy, sứ thần Thủy Tinh được bố trí ở nhà sàn mái cao nhọn, có lính bảo vệ. Nửa đêm khát nước, chàng dậy khêu đèn tỏ hơn thì thấy một nàng tiên cá nằm thở đều đều bên góc sàn. Sao tiên cá lên đây làm gì, hay lại con mập móm hóa phép ám ảnh can gián chàng. Đèn tỏ rõ hình lớp vẩy cá lấp lánh, sẵn nước chàng hất một cốc nước về phía tiên cá nằm. Tiên cá cựa mình, đẹp quá. Từ ngày lớn lên, chàng đã xa tránh lũ tiên cá biển cả vì một lý do "không thích tắm ao ta".
          - Anh lại đây với em- Tiên cá đã ngồi dậy, cong thân vẫy vây mời chàng.
          - Em ở vùng biển nào, biết anh là ai?
          - Em ở biển Quất Rừng, anh đã từng qua đó, em biết anh là con vua Thủy Thần.
          - Em quen với khí hậu trên cạn?
          - Anh lên cạn được thì em cũng lên được, nay đã tiết thu, ngoài trời lại mưa ngâu anh à, lại đây với em, đừng bỏ em đơn côi giá lạnh qua đêm.
          - Tiếng em khác với tiếng thần dân biển cả, em đã được yêu chưa ?
          - Mấy hôm nay chuyển sang tiết thu, em lạnh lắm, em chưa được yêu, anh làm ấm cho em, anh ôm em đi.
          - Tôi đã có người yêu là vợ sắp cưới, nếu em rét lại gần đèn, uống nước gừng cho ấm.
Tiên cá lại gần đèn, nàng uống nước gừng, mặt nàng hồng tươi rõ nét.
          - Sao anh lỡ đối xử lạnh lùng với thần dân của mình, vua cha anh có bao giờ như thế?
          - Khi nào tôi làm vua sẽ hay, tôi gọi người đưa em về biển cả.
          - Em không thể về biển cả, em đã bị người ta bắt bán làm con hầu cho một ngư ông trưởng xóm vạn chài, hôm nay có người bắt em đến hầu anh. Anh không ưng hãy ra ngoài, để em thay đồ rồi em tự đi.
          Thủy Tinh ra ngoài, lúc sau có tiếng gõ cửa phía trong, chàng quay vào thì không thấy tiên cá đâu, trước mắt chàng là một cô gái trẻ trung mặc váy ngắn có tua, tóc đen cài vòng hạt chân châu lấp lánh, xinh đẹp không kém My Xinh. Nàng ôm gói đồ ấn vào tay Thủy Tinh:
          - Anh mang về biển cất giữa hộ em, rồi tìm cách cứu em khỏi xóm vạn chài, đưa em về biển, ở đó em còn ba má, các em, bạn bè và cuộc sống thần tiên.- Cô gái nói rồi đi ra rất nhanh.
          Thủy Tinh ngỡ ngàng, chàng nhìn thấy trong tay mình là bộ da cá. Ôi nếu không có cách bảo vệ thì chẳng mấy loài tiên cá sẽ bị lột da làm nô lệ ráo chọi, rồi đến lượt mình cũng bị lột da làm dây lưng, ví đầm, đóng hài cho quân Sơn Tinh, Đồi Tinh.
          Thủy Tinh đau đớn nhìn ra biển, một vừng sáng nhạt phía Đông, phía Tây là cánh đồng lúa đang đông sữa, trăng méo đỏ như miếng tiết đông lạnh của những con thú trong bữa tiệc hành hình sự sống.
          Chàng mỉm cười, may mà ai đó tráo cốc rượu mật gấu thành cốc nước hoa hòe, không thì tay gấu có thể ngộ sát sự sống một cách dã man hơn dã man mà My Xinh quở trách chiều qua. Chúc em đêm nay bình an với giấc mơ "Bình minh trên biển mùa thu"
    8

6



        My Xinh giới thiệu với Thủy Tinh về lãnh thổ, khí hậu thủy văn, địa giới hành chính, dân cư và tập quán của đất nước Thổ Thần. Thủy Tinh đề nghị được đi về phía bờ biển phía Đông theo đường sông. Mới xa quê hương có mấy ngày, bên cạnh có My Xinh mà chàng đã nhớ, một phần vì không quen khí hậu thổ địa, một phần vì nhớ mẹ, cha và bao công việc chàng đang làm cùng các loài thủy sinh. Độ này, vua Thủy Thần chỉ đạo chương trình tạo giống tôm sú ở đảo xa, theo dõi bọn cá song, cá ngừ đại dương mới sinh trưởng theo phương pháp cổ hủ. Mấy tuần trăng qua xuất hiện bọn cá dữ ở vùng biển khác tới quấy phá. Những con cá hổ cùng bọn cá "đỉa" ở đâu đó đến cắn phá rong biển, đánh giết bọn cá tôm, rỉa cả đuôi cá mập, đêm giặc cá ngủ ở đảo san hô, sáng ra san hô ngả mầu xám chết chóc. Những chiến binh của Thủy Thần đã ra trận theo đàn bạch tuộc cùng lũ cá mập dẫn đầu đã đuổi bọn giặc cá ra khỏi lãnh thổ. Than ôi! giặc cả dưới nước, cả trên cạn. Chàng muốn thổ lộ với My Xinh nhưng sợ nói ra nàng buồn nản thì sẽ không hơn một lần về biển cả.
          "Mưu sinh để sinh tồn, bươn bả sống là đặc tính muôn loài, tình yêu chỉ là phần nhỏ bé trong đó", Thủy Tinh càng thấu món triết lý "móm mém" của viên hoạn quan cá mập. Loài cá mập suốt đời săn mồi, đang chơi vui gặp mồi là bỏ bạn chơi, quẫy đuôi đuổi đớp, chúng ăn bao nhiêu vẫn ít, cái gì cũng ăn, không tiêu được thì ọe ra, có lần nó đã nôn cả đế giày hỏng của tay thợ vụng vứt đi và cái xoong bột có cán của ngư dân đánh rơi xuống bể. Cá mập không bao giờ nhiễm bệnh ngay cả môi trường tồi tàn, nước dầy kim loại nặng như thủy ngân. Chính vì nó khỏe mà người trên bờ rất khoái khẩu món súp vi cá mập, thích món bong bóng, dạ dầy hầm của nó, hy vọng ăn vào sẽ khỏe đẹp, sống dai. Những viên lạc tướng, lạc hầu muốn thêm nhiệm kỳ quan nha thường tìm món ăn cá mập để khỏe đường quan lộc, thưởng thức lũ cung tần mỹ nữ đến chán chê ở điện, phủ .
Đoàn khảo sát và ăn chơi, rong ngựa ra bến thuyền. My Xinh được vua trao quyền cao nhất trong chuyến đi. Gã phó tướng của Sơn Tinh tên là Đồi Tinh có trách nhiệm dẫn đường và hộ vệ đoàn, cùng đi có một số viên quan chăm lo đê điều, nuôi trồng đánh bắt thủy sản, mấy khóa sinh văn chương đi thực tập do nữ  sinh tên gọi là Cô Bé  Đòi Hôn làm nhóm trưởng, cùng bọn lính hầu, con hầu theo sau .
          Đoàn xuống Bến Mơ, thuyền đã chờ sẵn. Những tay chèo ở thuyền "thuồng luồng" đón dẫn My Xinh và Thủy Tinh. My Xinh giải thích:
          - Người Thổ địa sợ các anh nên đã làm thuyền có đầu hình thuồng luồng cho thân thiện, người ta còn xăm lên tay chân những hình thù thủy quái, anh nhìn kìa - My Xinh bấm vào tay Thủy Tinh ra hiệu, trước mắt họ là những tay đua thuyền, đánh cá ở trần thân hình vạm vỡ đang chèo thuyền, bắp tay họ nổi lên hình xăm dữ tợn. Hình đó không giống con gì trên trái đất.
          - Không có thuồng luồng, hà bá, chỉ có tâm linh, tình biển, có nỗi đau buồn khi mỗi ngày trên vương quốc Thủy Thần chết sớm hàng vạn triệu thủy sinh bé bỏng, oan hồn đó tích lại thành quái vật biển cả. Ngày trăng gọi con nước triều dâng, anh và chúng sinh vẫn đến đảo cao nhất thờ cúng hồn những đứa con của biển. Thần dân biển nước hận thù nhìn những con thuyền đánh cá dã man chạy trên đại dương, neo trên biển cả… My Xinh ơi! chúng mình đừng nói gì nữa, hãy ngắm nhìn núi non, đôi bờ sông thơ mộng, em bảo các tay chèo hò hát cho vui, mời họ uống rượu, có vũ công thì kêu họ nhảy múa trên sàn thuyền.
          - Anh có vẻ sành điệu chơi thuyền, sao bảo lần đầu lên bờ?
          - Những thủy sinh nói thế, anh cũng một lần nhìn thấy cảnh người Thổ Thần vui trên du thuyền khi qua đảo dừa của chúng mình.
          - Em muốn được quay lại nơi ấy lần nữa, rồi thế nào cũng được- My Xinh đắm đuối nhìn Thủy Tinh, tay họ nắm chặt hơn.
          Đoàn du thuyền bắt đầu nổi trống trò vui chơi như những đêm ngày xuôi thuyền bè trên sông bao la giao lưu văn hóa, giao lưu rượu- thơ - tuồng chèo- họa- điêu khắc tình đôi bờ sông nước đỏ về biển cả.
          Mùa thu, lực nước sông trôi gấp đôi ba lần sức người chèo thuyền. My Xinh hỏi:
          -Sao anh không ngược sông thăm núi non rừng rậm, thảo nguyên, ở nơi đấy đẹp lắm, những thần dân ở đất mới mà Sơn Tinh khai khẩn đang chuẩn bị vào mùa, muông thú no đủ nô đùa trên đồng cỏ, ven suối,…
          Thủy Tinh chưa trả lời, chàng mải nhìn dòng nước trôi xa, dòng sông màu phù sa đẩy ra biển tạo nên những cồn bãi, thấm đượm đôi bờ hứa hẹn bãi mía nương dâu tốt tươi, làm củ chuối, củ khoai to mập. Mưa ngâu lại rắc hạt trên sông, nhắc lại mối sầu tình yêu đôi lứa xa xưa hay nỗi sầu nhân thế, gọi hồn thập loại chúng sinh ngày lễ vu lan? Có đám bèo trôi bồng bềnh, có cỏ rơm rác lướt trên sóng, có cả chú bé lưng còn đeo bó củi chết trôi do cơn lũ thượng nguồn hung ác. Con nai vàng chết ngơ chết ngác vì đạp nhầm lên lá mùa thu, té nhào nơi đầu sông ngọn suối, xác con gà rập rờn trên sông nước. Thấp thoáng phía trước sau, bóng con thuyền của dân đôi bờ vớt cành củi, vớt bèo mà bỏ qua tất cả. Lỗi này đâu phải của Thủy Thần, oan cho biển cả, Trời ơi!
          - Anh muốn được hay biết như em nói, nhưng mùa nước mà mình ngược sông sẽ làm cho những tay chèo vất vả, họ sẽ nghĩ chỉ vì Thủy Tinh, chỉ vì My Xinh mà nhọc thân, anh không thể như thế, không không My Xinh ạ. Anh muốn ra ven biển, nơi ấy người thổ địa và người hải thủy chung sống như thế nào? nơi mà chúng mình đã gặp nhau, yêu nhau.
          Điệu hò sông nước âm vang, đám múa bôi mặt, vẽ râu nhảy nhót, chén rượu, hũ rượu sóng sánh trên sạp thuyền. My Xinh mời Thủy Tinh uống, hát. Thủy Tinh rằng:
          - Em hát trước, khi nào sóng cả anh sẽ hát cùng tiếng sóng.
          My Xinh hòa cùng giai điệu sông nước, tiếng nàng trong trẻo. Gã Đồi Tinh lĩnh xướng, những tay chèo hò mái đẩy gạt nước xôn xao, thuyền trôi nhanh về cửa biển.
           Hoàng hôn trên sông thêm dáng hồng, phía tây một quầng đỏ soi rõ đám mây đen, chếch phía đông trăng treo trong veo, thuyền đi trong ánh sáng đó. Thủy Tinh hát với My Xinh:
Hoàng hôn đỏ rực chân trời, lò than ủ lửa…
sáng ngời trăng treo.
Bóng trâu lững thững gió reo
Khói chiều bên sóng nước… theo chúng mình.
Mai sau đời nhớ… My Xinh
dệt thêu tấm lụa hoa tình… đoan trang
Ngàn sau oan khuất bóng chàng
Thủy Tinh xuôi biển ….không ngang ngược dòng.
Chỉ vì đất mát nước trong
Thủy -Thổ hòa thuận một lòng…. thờ Thiên.
…một lòng thuận Thiên...
một lòng thờ em.
          My Xinh ngạc nhiên, nàng hỏi Thủy Tinh:
          - Anh đọc thơ cho ngày nay hay ngày mai?
          - Cho muôn đời sau. Em muốn thế.
          - Em muốn, nhưng bây giờ muốn anh yêu em nhiều hơn. Anh nhìn sâu vào mắt em, trong sáng thủy chung nha, đừng oan khuất, đừng gở anh ơi!
          Rượu "Nếp mới" hương cốm đã ngấm vào tim, lan ra cách vi mạch máu, chúng ôm nhau say đắm. Những tay chèo cũng say, thuyền nghiêng ngả trong ánh chiều đi tím nhạt phía chân mây. My Xinh tựa vào vai Thủy Tinh, ngửa mặt đối nguyệt, ánh trăng soi gương mặt nàng tiên hoa của đất cho chàng trai biển cả ngắm em. Má áp má nhưng chúng chưa biết hôn môi.
         =>7