Theo
sách thầy (dân phố tôi mua bán, đổi chác, sang nhượng, vay giật vô sư vô sách
nhưng cứ động đến thầy là dạ vâng thẳng tắp. Thầy chưa lừa ai, lễ lạt cúng bái,
nhà cúng ngõ phố ăn, thầy nhận chút lễ
mọn, thầy bảo ăn dầy mất nghề), bố mẹ Mùi cậy nhờ cụ già cao tuổi lệnh cho cụ
từ coi đền cũng lớn tuổi cùng bố mẹ, họ hàng nhà Mùi đi mời cả xóm, mỗi nhà một
người ra đền tràng dự lễ dâng em, sau đó về nhà đánh chén. Người đến dự lễ, già
có, trẻ có, mỗi nhà một đại diện ăn mặc tươm tất, mấy cụ già và bậc ngũ tuần
vấn khăn xếp, áo the, mấy mẹ xồ cũng quần lĩnh áo lụa, bọn trẻ mặc đồ đi học,
bọn trai gái lớn vận đồ đẹp nhất như đi đám hội.
Chiều
hôm trước, nhà Mùi thuê đội thợ xây dựng lễ đài tại sân cỏ hoang nơi bọn trẻ
lấy làm sân bóng đá. Tiền bồi thường đã nhận, dân bỏ đất đi làm việc khác. Mọi
người đứng vào vạch vôi, đuốc nến thắp lên khai hoả với đất trời, cầu thần Ban
mai ban ánh sáng cho nhân gian đang lu mờ lòng yêu, tín nghĩa! Vén lên bức màn
khói khí nước của công nghiệp hoá vội vã công nghệ cuối đường ống đã huỷ hoại
môi trường với tốc độ ánh sáng! Xích lô dừng, Mùi vén rèm, tôi đỡ nàng bước lên
bậc gỗ là cốp pha đầy vết đinh. Áo dài trắng muốt em vận khẽ lay tà trong gió,
tấm thân thon thả của nàng đã bao lần tôi xấu hổ khi gặp ánh mắt nụ cười của mẹ
bắt gặp tôi nhìn trộm qua cửa sổ những ngày nàng đi học. Thoáng nghe thấy ai
nói : Thêm bó hoa nữa là thành cô dâu chú rể. Tôi run rẩy đỡ em lên đài. Chợt
nghĩ về chuyện cổ xưa người ta tế thần bằng những cô gái trắng trinh, thậm chí
tế cả giai tơ, gái mấng! Vì thế mà nhiều nhà gả vợ chồng sớm cho con để tránh
hoạ, cho nên ngoài hai mươi tuổi đã có con, ra chợ thấy người ta đã gọi ‘‘bố dái, mẹ đĩ của cái hĩm, thằng cu! ’’ Anh
và em xứng đáng,
đất trời không nhầm lẫn tấm lòng, thân thể chúng ta!
Nếu vì ánh sáng, môi trường xanh sạch mà phải tế thì cũng vui lòng em ạ! Nhìn
thấy Mùi tự tin, mặt tươi, vịn nhẹ tay lên cánh tay tôi bước lên đàn tôi đỡ run
hơn. Mặt sàn được trải thảm nhựa chống cháy, giữa đàn là chiếc ghề đầu rồng đôi
tay vịn, vai ghế trổ hoa văn kỳ dị như rắn cuốn nhau, dấu tích để thần trú
ngụ,… Mùi ngồi vào ghế, em nhỏ bé lọt vô ghế cúng trời. Ghế này ở đâu? tôi chưa
thấy từ các dinh thự của công tử Bạc liêu về tận Hà Giang nhà vua Mèo từng ngự!
Tôi
được hộ vệ thầy. Mỗi người đi lễ một ngọn nến thắp sáng trên bãi cỏ, sinh động.
Bọn ma quỷ ngàn đời dưới tầng sâu đất dày nơi đây đã ngoi lên lấp ló bụi bờ,
ngó nghiêng xem (sau này Mùi nói với tôi rằng, em thấy bọn quỷ sứ diêm vương
sáng mắt, run rẩy, ngoác mồm trước thần tích kỳ lạ) Nến được thắp trên những
gộc ống tre cắt ra từ đầu giàn dáo của thợ xây xếp hình ngôi sao không cân cánh
bao quanh ghế nàng ngồi. Cánh sao chếch phía đông và phía tây dài như ngọn lửa.
Thầy cúng đi vòng quanh, hai tay hai bó nhang rực đỏ. Thầy dừng lại ở đầu cánh
sao vung tay múa, theo nhịp múa, lửa trên cánh sao, trên sân nhấp nháy, công
lực của thầy lớn hơn vạn con chíp của hãng Intel thế hệ tột cùng. Tôi khoanh
tay đưa mắt nhìn, lòng cảm thấy nóng ấm, ánh sáng tình yêu, ánh sáng niềm tin
đã về, nhìn phía đông một quầng sáng, chếch ngang đầu là mặt trăng hình trái
xoan, thấp thoáng bóng thần Ban Mai nở nụ cười tươi xinh.
Nhác thấy mặt trăng trái xoan há hốc miệng. Nến sáng dần,
sáng rực, tôi không còn tin vào mắt mình nữa, nàng ngồi xếp bằng kiểu toà thiên
nhiên mà ngày xưa cụ Nguyễn Du mơ tưởng (dày dày đúc sẵn một toàn thiên nhiên),
tay ghế, vai ghế biến mất. Theo thầy đi theo viền sao năm cánh. Trắng toát,
nàng ngồi đó chỉ có ánh mắt đen, in bóng sáng ngọn nến sâu thẳm, mái tóc đen
bay bay vài lọn, cặp môi, đôi núm ngực hồng run rẩy, phập phồng, tay trái che lạch suối mơ, tay phải giơ lên ngang nụ môi hồng, một bông
hoa trắng đặt ngang đùi nàng chuyển dần sang màu hồng, cánh hoa mấp máy nở. Ánh
sáng tràn về chảy trên thân thể nàng màu
hồng ngọc- kiệt tác của tạo hoá (nghe nói viên đá đỏ lớn nhất mà nhân loại biết
đến chỉ già 10 kg, lẫn tạp chất, thì khối hồng ngọc nầy non 46 kg, cao hơn 1,69
mét). Thần Ban Mai chịu nhượng bộ trước vẻ đẹp, đức hy sinh của nàng, thấu tình
dâng hiến của dân phố. Tôi há miệng mà không dám kêu lên khi được chiêm
ngưỡng.(lại nghe nói tượng thần vệ nữ Mino bằng đá cẩm thạch ở bảo tàng đã làm
bao thế hệ đàn ông thi nhân, chính
khách, võ quan, thương lái, thầy tu sáng mặt, gục đầu ứa nước mắt, bao thế hệ
đàn bà con gái bứt dứt với thân thể mình).
Ôi
bóng dáng Kinh thành, em đã toại nguyện chưa, em đã thoả mãn khát khao đất trời
muôn dặm, hồn trai tráng chiến chinh bao đời đã về với em? Ôi đất trời, sự sống
quanh quất đâu đây, thần linh, quỷ sứ, cô hồn, ma dại ơi! các người đã thoả mãn
lòng ham muốn hành sự nhục thể, tâm hồn em? Thầy đứng vào một góc, tôi đứng một
góc, thấy bóng áo huyết dụ của thầy như tan ra chảy thành vũng như máu dưới
sàn. Thầy mệt lắm, theo quy định tôi không được đến đỡ. Toàn thân tôi vã mồ
hôi, ưu tư suy nghĩ, niềm vui, nỗi buồn, trôi ra ngoài. Gió thổi nhẹ
bắt đầu thấy se se, mát mẻ. Gió mặt trời thổi mạnh hơn làm ngọn nến dài thêm
ngọn lửa nhưng không tắt. Sau này Mùi kể, đến đoạn nến cháy rực, bọn ma quỷ
biến sạch.
Người chủ tế đứng ở bậc cầu thang phẩy ống tay áo, đoàn
người cầm nến bước lên đàn tràng đi vòng một lượt quanh nàng như thể vĩnh biệt
lần cuối. Không phải, họ đi để nhận ánh sáng thần Ban Mai ban phát qua thân thể
trong trắng, ngọc ngà của nàng (sau này nhiều người bảo lúc đi qua có cảm giác
thoát đi bức bối, thấy dễ chịu, thảnh thơi, nhàn hạ và có mùi thơm muốn bồng
bế, ôm hôn, ngắt hái. Bọn con trai, con gái thì bảo sướng lắm, đòi mỗi năm làm
nhiều lần để tế lễ hết lượt bọn gái tân trong ngõ cho ánh dương tràn về đuổi
xua tà ma, ám khí, vi rút hay lảng vảng trong ngõ). Một chàng trai dừng lại lâu
hơn ngắm nàng thì bị cô gái phía sau lấy tay hất vào mông, một cậu giai khác
đưa tay xoa hông cô gái đi trước liền bị hất tay ra. Có tiếng cô gái nào thì
thào với chàng trai: em mà được dâng như cái Mùi, nhất chôn sống ngay sau đó em
cũng ưng! Nói dại! cối đá gan gà niên đại 2000
chôn ngoài bờ ruộng người ta còn đào xới thì tượng đá hồng ngọc chôn
giấu thì cả thế giới giành ngày nghỉ cuối tuần để đi tìm.
Đám
rước lần lượt diễu qua và trở về, ánh sáng ngọn nến trên tay mọi người chảy vào
nền đêm đen một đường cong dài săn nét. Thầy cho tôi bế nàng xuống xe xích lô
chờ sẵn, áo quần, thân thể em có mùi thơm của ngọn cỏ, nụ hoa sau một đêm dồn
nén với thiên nhiên. Nàng nhẹ nhàng, êm ấm hoà vào lòng nhau. Mùi khẽ hôn, nhá
liếm lên cổ tôi, nói lời cảm ơn. Xe xích lô lúc đi dẫn đầu, lúc về khoá hậu.
Ánh sáng, niềm tin, lòng yêu thương chung thuỷ vẹn toàn sau trước với nhân
gian.
Tôi
thực sự lo lắng cho M, bóng dáng Kinh thành chối từ em thì sao. Lỗi không phải
tại tôi. Tại sao những oan trái, lòng tham, tình yêu cứ day dứt mãi tâm linh
người đang sống? Định với máy gọi điện thăm hỏi M, nhưng có bàn tay nào đó mềm
mại nhưng kiên quyết ghìm, có tiếng nói vọng từ tường nhà: hãy để người ta yên
phận với tình yêu và hạnh phúc, anh không là cái gì mà phải lo lắng hỏi han.
Năm M còn đi học ở trong nước, cô gái nào trong vô số bóng hình thiếu nữ 1000
năm đã đùa làm em tự té xe, đã giấu áo mưa để M đau đớn, rét run, sếp cho tôi
dùng xe công đón đưa em đi học một số
ngày, những tưởng bện tết tình yêu thành sợi dây phúc phận.
Hai gia đình bàn đám cưới của chúng tôi mặc dù chưa bao
giờ, chưa lúc nào hai đứa nói với nhau và thưa với hai họ rằng sẽ cưới nhau.
Sau lễ dâng thiêng, Mùi hơi khác, xinh hơn nhưng em ít vui đùa với tôi, ít nói,
gương mặt tươi sáng, kiêu hãnh có vẻ hơi lạnh của người đã giành được vương
miện ánh sáng, con em của thần thánh rồi (dân ngõ nhà tôi không buôn chuyện, lễ
dâng Mùi thành công được xem như thần tích riêng biệt của chòm phố, họ không
muốn ai biết). Lượng ánh dương chảy qua người em như người ta chuốt sợi tơ đến
trong vắt thành thánh thiện. Mẹ Mùi đi xem thầy, mẹ tôi cũng đi xem thầy, hai bà
thất vọng. Thầy phán: Chúng sinh ra để dâng hiến tình yêu cho tâm linh, hạnh
phúc hiện tại và tương lai đang chạy nhanh về phía trước, chúng nó phải cộng
lực, đồng tâm nhiều năm nữa. Đứa nào bỏ đi lấy vợ, lấy chồng trước thì đứa đó
hạnh phúc. Hai bà cùng nói: Con bà làm khổ con tôi (nhưng hai bà không giảm quý
mến hai đứa), chúng không lấy nhau ắt sẽ một đứa lãnh đủ trái bất hạnh.
Mắt
Mùi mờ, căn bệnh thời kính thuốc lây lan hay mặt trời đang giảm lux? Sang nhà
hỏi thăm, mẹ Mùi cho biết độ tuần nay thị lực của Mùi giảm, em buồn nản, Viện
Mắt cho hay: Em không có bệnh gì về mắt, từ giác mạc trở vào thuỷ tinh thể,
võng mạc, kết mạc, các dây thần kinh thị giác bình thường, mắt sáng, máu hồng
trong hai mí mắt. Không rõ nguyên nhân mà hậu quả phải hứng là nỗi đau muôn
thuở, người bị chối từ tình yêu, cuộc sống không lời giải thích, mang hận vào
trong, người nghèo bị coi thường là oan sai của mọi thời đại. Mẹ Mùi buồn, bà
cho hay: từ hôm đi khám mắt về, Mùi khóc thầm, khóc nấc, có lúc nó gắt nguyền
đất, trời, đời để nó mắt mờ, chân chậm không rõ nguyên nhân, chẳng kính nào vừa
mắt.
Sáng
trong hơn, bốp nghe như tiếng tát, cái Mùi quay mặt lại tôi. Bốp, mắt tôi nảy
đom đóm, có tiếng vọng : đồ mù. Chúng tôi cùng tự xoa má, nhìn quanh, nhìn nhau
mà chẳng thấy ai, má ửng đỏ! Sau này Mùi nói, lúc đó em nghe thấy tiếng: mở mắt
ra. Trời ơi, cứ tưởng cô gái Kinh thành kia đã nhập vô M, an thân hạnh phúc,
nào ngờ cô ta đã chối từ, tôi nhận thấy có gì bất ổn với M, biết nói sao? Thần
Ban mai đã từng ghi nhận mong muốn của tôi và M về một ban mai hồng trên lưng
rồng (cầu Thăng Long). Nợ đã đảo sang
Mùi và tôi. Món nợ 1000 năm đâu dễ xù!
Vẫn
như hai hôm trước, những cái tát thẳng tay đau hơn nhưng mắt tôi cũng thấy sáng
hơn. Thử xem kết quả, tôi giật mũ trên đầu em chạy về phía để xe, Mùi đuổi
theo, nó đuổi nhanh quá, chưa bao giờ tôi thấy phải chạy nhanh hơn để giành
thắng lợi trong các cuộc thi, những ngày đi học muộn, trong các trận đánh mà
phải chạy để thoát khỏi vùng giặc sẽ nã đạn pháo. Qua bãi cát, tôi chạy vào bãi
ngô, Mùi vẫn đuổi theo, trời đất ơi mắt nó sáng, chân chạy nhanh theo định luật
Anhxtanh rồi (thời gian tỷ lệ nghịch với tốc độ). Vừa chạy vừa nghĩ, lại cô gái
Kinh thành nhập vào Mùi, tự nguyền rủa mình ngu dại vào một chiều hôm từ nhà QH
qua bức tường bị phá, tha thẩn ngó, sờ
nắn vào các hốc đất đá sâu trũng của chân Thành cổ lần đầu phát lộ. Có tiếng
reo bên tai : anh không thoát được đâu, anh không đau, nhưng anh phải đền tình
1000 năm cho những người con gái trắng trinh đợi chờ, người yêu chinh chiến
không về. Tôi chạy, hướng về phía bờ nước, đến bãi cỏ thì ngã vật ra và thét
lên:
Ba M
báo cho tôi đưa gia đình đi đón M, chiếc Mẹc đen trũi thêm một số thiết bị âm
thanh tân kỳ, đĩa CD hát bài ca về Hà Nội mùa thu, âm thanh trong sáng tương
phản với màu “trâu đen no cỏ”. Tuổi thơ đã cưỡi trâu bơi qua sông, lớn lên ngồi
vặn vô lăng đủ loại xe. Thân quen mà xa lạ, người đấy, xe đây nhưng mọi thứ đã
và đang lật trang. Thằng G em M rồi cũng một ngày tu nghiệp sau khi lấy bằng cử
nhân tin học. Con dân vật vã mấy ai đủ tài ăn học bổng, có đứa không thể kiếm
đâu ra 4000 USD cho chuyến du học “đối ứng” phí tổn đành ngậm ngùi tiễn bạn ra
phi trường, nuối tiếc mái vòm trường Xooc- Bon với tấm bằng thạc sỹ. Thêm một đời trai trẻ, từ năm 18
tuổi đứt học ôm súng ra đi đến 18 năm sau tôi mới được ôm bàn công sở, gẩy máy
tính nối mạng, chĩa bút đọc sửa báo cáo dưới gửi lên, soạn trình trên!
Cuộc
đời đón đưa từ thuở xưa “ngẩng mặt nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương” những
cuộc ly tao thời tao loạn hỗn mang, chiến chinh, lưu đày mấy ai về nhưng vẫn
phải ra đi, và bây giờ là du học, đi làm ăn xa xứ cả hàng 3 đến hơn nữa
triệu người. M đã nhiều lần nhìn trăng
xứ lạnh viết cho tôi những dòng thư ấm áp, thắp lửa tình yêu trong xa cách.
Niềm tin yêu dẫu cách xa, mờ ảo chăng nữa thì vẫn hơn không còn niềm tin yêu.
Chả thế mà ước mơ con trẻ về một món quà, người lớn về một cái gì đó rất giản
đơn nhưng vẫn là ước mơ cháy bỏng và họ phấn đấu, người khác thấy đó là những
khát vọng đó bình thường, nhỏ nhoi!
M nhìn
tìm ba má, em trai rồi nhìn tôi lâu hơi, em vội bước đến người thân. Bó hoa em
thích đã run trên tay tôi, em vẫn thế, trẻ trung trong sáng, trầm sâu hơn. Mùa
thu áo mỏng, em không hề mập lên. Tiếng gọi nhau, tiếng em gọi tôi, lần lượt
chụm vào, lần lượt ôm hôn, sau cùng em ôm hai bó hoa và ôm tôi, nghẹn ngào :
“Anh vẫn khoẻ, em nhớ anh, mong gặp anh, anh không mập hơn”. Muốn đặt nụ hôn
lên môi em nhưng tôi lại nói: “Em vẫn thế, như ngày chúng mình chia xa, em dừng
khóc, ra xe nào”. Xe lần lượt ra đường cao tốc, hạ tầng giao thông tốt, chuyện
trên xe chưa được mấy câu đã về đến Hà Nội. Làm xong phận sự, tôi xin phép về.
M hơi mệt mỏi tiễn tôi ra xe, em vuốt nhẹ lên má tôi: “anh vẫn thế, em sợ anh
khác đi”. Tôi vô thức hỏi : “Chồng em về sau, bao giờ cưới?”. M nhìn xuống
bụng, cười buồn: “Anh về nha, hôm nào chúng mình gặp nhau, cho em gửi ba mẹ anh
chút quà, hai bác thông cảm, nhất định em sẽ đến thăm hai bác”
Thế là
hết mối tình Kinh thành thơ mộng, người con gái xa xưa nay đã yên bề gia thất
không thể hiện lên bất ngờ đây đó bắt vạ tôi. Em đã có nơi chốn, có gia đình,
gái theo chồng như duyên phận tình từ thuở xa xưa. Ngày lên xe hoa hạnh phúc
tràn đầy, nhưng ai cũng một chút se lòng nhớ về những mối tình không đầu cuối,
nhớ về những người biết yêu thương hờn giận, thoáng lo lắng ,… nhưng rồi thuyền
theo lái, gái theo chồng, xuôi chèo mát mái bỏ xa thượng nguồn. Con thuyền ấy
liệu có phải là thuyền tình đi hết cuộc đời không? Cuộc đời ngẫu hứng, cuộc đời
chớ trêu. Cầu mong em hạnh phúc. Kỷ niệm mình gửi về chân thành cổ mới phát lộ
để giải thoát ngàn năm, để nhập kho bao ưu phiền, vui sướng xan sẻ vô mái chéo
khung sắt, dóng tre lợp vải PP, PE xanh trắng sọc vằn!