Chủ Nhật, 29 tháng 9, 2013

LỄ DÂNG EM








Chiều hôm trước, nhà Mùi thuê đội thợ xây dựng lễ đài tại sân cỏ hoang nơi bọn trẻ lấy làm sân bóng đá. Tiền bồi thường đã nhận, dân bỏ đất đi làm việc khác. Mọi người đứng vào vạch vôi, đuốc nến thắp lên khai hoả với đất trời, cầu thần Ban mai ban ánh sáng cho nhân gian đang lu mờ lòng yêu, tín nghĩa! Vén lên bức màn khói khí nước của công nghiệp hoá vội vã công nghệ cuối đường ống đã huỷ hoại môi trường với tốc độ ánh sáng! Xích lô dừng, Mùi vén rèm, tôi đỡ nàng bước lên bậc gỗ là cốp pha đầy vết đinh. Áo dài trắng muốt em vận khẽ lay tà trong gió, tấm thân thon thả của nàng đã bao lần tôi xấu hổ khi gặp ánh mắt nụ cười của mẹ bắt gặp tôi nhìn trộm qua cửa sổ những ngày nàng đi học. Thoáng nghe thấy ai nói : Thêm bó hoa nữa là thành cô dâu chú rể. Tôi run rẩy đỡ em lên đài. Chợt nghĩ về chuyện cổ xưa người ta tế thần bằng những cô gái trắng trinh, thậm chí tế cả giai tơ, gái mấng! Vì thế mà nhiều nhà gả vợ chồng sớm cho con để tránh hoạ, cho nên ngoài hai mươi tuổi đã có con, ra chợ thấy người ta đã gọi  ‘‘bố dái, mẹ đĩ của cái hĩm, thằng cu! ’’ Anh và em xứng đáng, đất trời không nhầm lẫn tấm lòng, thân thể chúng ta! Nếu vì ánh sáng, môi trường xanh sạch mà phải tế thì cũng vui lòng em ạ! Nhìn thấy Mùi tự tin, mặt tươi, vịn nhẹ tay lên cánh tay tôi bước lên đàn tôi đỡ run hơn. Mặt sàn được trải thảm nhựa chống cháy, giữa đàn là chiếc ghề đầu rồng đôi tay vịn, vai ghế trổ hoa văn kỳ dị như rắn cuốn nhau, dấu tích để thần trú ngụ,… Mùi ngồi vào ghế, em nhỏ bé lọt vô ghế cúng trời. Ghế này ở đâu? tôi chưa thấy từ các dinh thự của công tử Bạc liêu về tận Hà Giang nhà vua Mèo từng ngự!





            Nhác thấy mặt trăng trái xoan há hốc miệng. Nến sáng dần, sáng rực, tôi không còn tin vào mắt mình nữa, nàng ngồi xếp bằng kiểu toà thiên nhiên mà ngày xưa cụ Nguyễn Du mơ tưởng (dày dày đúc sẵn một toàn thiên nhiên), tay ghế, vai ghế biến mất. Theo thầy đi theo viền sao năm cánh. Trắng toát, nàng ngồi đó chỉ có ánh mắt đen, in bóng sáng ngọn nến sâu thẳm, mái tóc đen bay bay vài lọn, cặp môi, đôi núm ngực hồng run rẩy, phập phồng, tay  trái che lạch suối mơ,  tay phải giơ lên ngang nụ môi hồng, một bông hoa trắng đặt ngang đùi nàng chuyển dần sang màu hồng, cánh hoa mấp máy nở. Ánh sáng  tràn về chảy trên thân thể nàng màu hồng ngọc- kiệt tác của tạo hoá (nghe nói viên đá đỏ lớn nhất mà nhân loại biết đến chỉ già 10 kg, lẫn tạp chất, thì khối hồng ngọc nầy non 46 kg, cao hơn 1,69 mét). Thần Ban Mai chịu nhượng bộ trước vẻ đẹp, đức hy sinh của nàng, thấu tình dâng hiến của dân phố. Tôi há miệng mà không dám kêu lên khi được chiêm ngưỡng.(lại nghe nói tượng thần vệ nữ Mino bằng đá cẩm thạch ở bảo tàng đã làm bao thế hệ đàn ông  thi nhân, chính khách, võ quan, thương lái, thầy tu sáng mặt, gục đầu ứa nước mắt, bao thế hệ đàn bà con gái bứt dứt với thân thể mình).







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét