Thứ Ba, 24 tháng 9, 2013

EM GÁI THÀNH PHỐ


ảnh minh họa

    Thành phố khói bụi đất cát, xăng xe, rác hè hôm nay có cô bé trong ngôi nhà nhỏ hơn, cũng căn phòng riêng xinh xắn trên tầng, có cửa sổ hướng Ðông nhưng hẹp hơn. Thành phố hôm nay cái gì cũng nhỏ khi ngươì dày dặm lên. Cô bé chống lại chen chúc chật chội bằng mộng mơ bên ban công, bằng trang sách vở, bằng... trang mạng Nét ban đêm tốc độ cao nhất, bằng những đồ ăn mà cô đi chợ chọn lựa sành điệu, khéo bếp làm cơm cho ba má, em trai,... và bạn bè. Nhiều khách đến chơi nhà thấy vậy lại than thở con mình sành sỏi nơi nhà hàng, quán cóc!

            Cô cứ thế, lên lớp học và về nhà, ít ngao du. Nhưng ba cô quý con gái cưng, sẵn sàng cho cô "bám càng" những chuyến đi công tác dài ngày qua những miền quê đất nước, lúc ba đi làm việc cô cùng bác lái xe đi lễ chùa, tham  quan danh lam, dạo phố, la cà chợ thôn quê ăn quà vặt.

            Cô sáng dạ, học thời này theo thầy chẳng cần tư duy, cứ thuộc nói, hiểu chữ, viết đúng là điểm cao. Thầy, cô trong lớp nhiều lần thấy cô mơ màng bên cửa sổ phía Ðông phòng học bắt chợt gọi cô đọc trả bài, cả lớp ngạc nhiên.... thấy cô nhanh thuộc bài. Có đứa trong lớp ác miệng gọi cô là "ngươì âm" cái gì cũng hiểu mà không "tinh tuớng, ba hoa" nói luôn mồm. Theo quẻ "càn- khôn" con gái vế âm là phải, cô không cự nhưng không nhận.

            Nghe tiếng còi xe quen thuộc, cô gái chạy ra sân nhỏ bằng nền nhà cũng nhỏ, kéo tay ba, đòi ba coi tranh ngay gốc cây cau. Cô vẽ toàn trẻ em chơi trên những cánh đồng, bờ biển, công viên, sân trường nơi cô đã đi qua và tưởng tượng ra. Ðứa bé trai nào trong tranh cũng to mập ngộ nghĩnh, mắt đen nhánh như hạt nhãn ít cùi. Các bé gái xinh, mắt tím như hoa khế, hoa xoan, hoa cà,.. có một đứa mắt to như hạt ngô tím thẫm hiếm lạ trên cánh đồng. Vẽ cô giáo cao gầy so so vai. Ai, cô cũng cho vận đồ khác nhau, riêng cô giáo luôn mặc áo dài.

            Ba dựng xe, vội ngắm tranh và thơm lên má cô, khen đẹp. Sau đó, ông chọn những bức ngộ nghĩnh nhất bỏ vô khung treo trên tuờng nhà. Phòng cô treo nhiều tranh lắm, toàn do cô vẽ và trao đổi, tặng tranh với bạn gần xa.


            Một lần cô vẽ tranh ngựa, con ngựa thiên thần tím sẫm bay trong gió mà không thấy cô vẽ ngươì anh hùng hay hoàng tử cưỡi ngựa. Nhiều lúc ba má thấy cô ngắm con tuấn mã, loay hoay muốn vẽ thêm, rồi buông bút!


            Ba má cô lo lắng bởi con gái mình càng lớn càng tươi xinh, mộng mơ, không chấp nhận (bóng tình xếp hàng bên cửa sổ từ giờ đi làm cho đến "bản tin cuối ngày"). Cô không ngao du sành điệu, không hàng hiệu, cơm niêu, không chiều chiều du hý. Cô mặc, dùng những thứ ba má xắm, bạn bè, bà con tặng trong những ngày lễ tết, sinh nhật hay cùng bạn bè may theo mẫu tự vẽ. Một lần, bố cô đi công tác xa về tặng cho cô chiếc váy trẻ em lớn, cô đã 17 vẫn vừa, cô rất thích. Mỗi lần vận đồ lại ôm cổ, cảm ơn ba .

            Em mơ bóng tình xa xa trong trang thơ, tiểu thuyết, trong những chuyện thần tiên ngày đi học mẫu giáo lớn,...em yêu cuộc sống nhẹ nhàng như nắng sớm mai, như tiếng chim trong vườn hoa xinh xắn gọi ngươì bên song cửa sổ,... rồi tuởng tuợng chàng trai yêu thích em đến mức nào, và em yêu ra sao... cứ thế?

           Chồng con, làm ăn, học hành, mai đây... ba má đôi lúc thở dài?

Rồi cô ra trường với bằng ưu, ngươì ta tuyển cô về cơ quan chuyên làm chính sách thu thuế nuôi quân, nuôi bộ máy,... cô từ chối bởi cô không thích (vẽ ra) cách thu của dân, mà thu cho ngươì khác (ngân khố- kho bạc) chi lại càng không thích. Thế rồi cô xin vào dạy lớp học tình thương cho trẻ em và cả những ông lớn nghiêm túc muốn phổ cập văn bằng chứng chỉ để lên cấp, những đứa muốn xuất ngoại và dự tuyển thi công chức, thậm chí cả những ai muốn bổ túc thi chứng chỉ cho văn bằng sau (lớp lớn) và cả lũ giang hồ muốn (tụ bạ với ngoại dân)

Như lẽ thường,... đến một kỳ học cô gặp một ngươì con trai chăm học, anh ta học để chạy xe ôm, bởi thành phố này đang là điểm đến của đội quân du lịch ba lô, nón lá. Qua nhiều buổi học, (đối thoại thầy trò) tự dưng cô thấy thương, một chút yêu mến con ngươì mạnh khoẻ, cứng rắn, hơi lạnh lùng, mặt mày sáng sủa, thông minh, lễ độ,... sao lại phải học vài chữ ngoại để chạy các cuốc xe trên thành phố bụi đen và khói thải, chạy đưa đón khách đến nhà hàng đèn mờ, rơ rơ,...?

            Một sáng sớm tinh sương cuối tuần, cô giáo xách giá vẽ, đi trên công viên thành phố, ngắm cỏ cây ra hoa, xem chim, thú nào mới về,... Cô đi trong nắng bình minh, ... và lộ vẻ đẹp kinh thành kiêu sa nghiêng bóng xuống mặt hồ long lanh ánh nước in mây trời. Cô tự tin, cảm thấy thế.

Ðúng chàng trai chạy xe ôm kia, anh ta dắt tay một em bé 10 tuổi xinh xắn, vui vẻ. Cô ngồi xuống ghế đá tránh không gặp. Trong ánh sáng bình minh, mặt em bé tươi hồng, mắt chớp mở, nheo cươì, chạy, đứng về phía mặt trời. Chàng trai (không biết là ba hay anh trai) đuôỉ theo túm em bé rồi dâng lên cùng cươì. (Em bé sao lại giống mình lúc bé và mong muốn lúc này- cô nghĩ vơ vẩn!)

Hai ngươì lớn, bé đi tới ánh bình minh.

 Cô thoáng buồn, buông mắt nhìn khoảng hồ tím ngắt màu bông hoa súng.

Cô quên giá vẽ, nhẹ nhàng bước về ...bên cửa sổ căn phòng phía Ðông tràn ngập ánh sáng một ngày mới!

 

            NHẪN ÐẠI

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét