Thứ Ba, 24 tháng 9, 2013

GỌI



            Sếp bận việc, tôi bận học, người dỗi việc vui chơi châm chọc đời. Kinh thành Thăng Long xưa cũ nay đã bới lên chờ mùa mưa khóc than những thân phận, số phận, tẩy rửa bụi trần lắng đọng, đẩy đi những rác rưởi ngàn năm. Khúc gỗ cháy nham nhở trơ gan cùng tuế nguyệt, khát khao gì thì mấy hôm nữa mưa roi. M. ít mail cho tôi, lấy cái bận sẽ giải thích cho lãng quên như người đời quên những gì đã qua để sống về phía trước, về áo cơm, thú vui hàng ngày.

            Một tay xế trong dội, nó trắng trẻo, cặp kính trắng kiểu  thanh niên  Hàn Quốc, dáng thư sinh ngang ngửa với tôi không kính, nhưng nó không cần học nữa. Nó bảo tôi:

         - Mày có điên không mà đi học tại chức, hay muốn làm phó, rồi lên trưởng đội xe. Trong cơ quan kìa, mở mắt ra coi, bao đứa tiến sỹ sắp giáo sư, rồi thạc sỹ nhiều vô kể học từ các nơi danh tiếng về ngáp vặt, mơ dự án, họp hành phong bao, lì xì, nhậu nhẹt của khách các nơi đến, gọi nhau í ới trên xe đến… vô duyên. Ghế thì ít, đầu thì nhiều.

        - Tôi không có ý định học để đổi nghề mà để làm thơ, làm thơ anh hiểu không?
        - Mày điên rồi, H ạ!

        - Tôi và bác sỹ khám nhau trung thực, có trắc nghiệm, mà chỗ khám đấy phải nhờ sếp giới thiệu mới đuợc, dịch vụ giáo sư-tiến sỹ -bác sỹ-thạc sỹ ở ngõ ngách nhiều lắm nhưng họ thu phí để khám tôi không tin. Tôi vào nơi thu ít phí, không biếu, để họ dọa tôi mới đúng việc khám bệnh thuộc thần kinh. Năm trước bố tôi đi khám, bác sỹ dọa bệnh gan độ 4, ông sợ. Tôi coi bụng ông thấy bình thường, tôi bảo bố yên tâm. Lần khám sau, ông giáo sư-tiến sỹ đó gợi ý bố tôi nếu đi công tác qua vùng đẽo đá thành cối xay và các tác phẩm “điêu toa” thì mua cho ông cái cối đá và tượng con vật gì cũng đuợc. Bố tôi vẫn khỏe tới nay không hề hấn gì.

     - Nói tiếp đi, thế bác sỹ phán phò mã tương lai của sếp ra sao- Tay xế trí thức thật đã vui thích hỏi tôi. Nghĩ bụng, ta sẽ nói thật, vì nói dối không lại với mày trong cái đội xe nửa trí nửa tình này.
- Bác sỹ vui vẻ nói: Tôi xem kỹ xét trắc nghiệm, đặc biệt đọc thơ văn, xem khẩu phần ăn uống của anh, đọc bài anh viết cho sếp, thấy anh khó mà điên sớm hơn 30 năm nữa. Anh đã có đêm thơ nhà văn hóa phường chưa?
- Vâng em có đọc thơ ở quán bia với bạn.

- Anh đã phát thơ trong hội nghị tổ dân phố chưa?
- Dạ! em có phô -tô vài bài tặng các bác uống bia -ten nít ở Câu lạc bộ Ba Đình;
- Anh có đăng báo thơ phú không?
- Em đăng khá nhiều trên mạng Internet.
- Vì sao anh làm thơ?
- Vì em yêu mẹ, yêu người tình xưa của em.
- Khi nào có bài thơ mới gửi tôi:
- Thưa giáo sư-tiến sỹ có ngay đây ạ- Tôi gửi bài: Gọi

 

Người giao việc trách tôi vơi trí tuệ,
một tâm hồn trống trải đến đơn côi.

Nếu một mai đời cho hai ân huệ:
Tôi vội vàng gọi mẹ, em ơi!

Tôi cảm nhận có hai người chờ đợi
Những năm dài chinh chiến biệt hơi
Hai phương trời dịu dàng làn gió thổi
Về phương trời nơi ấy có chúng tôi

Mực tím nhòe tuổi thơ em đi vội?
Một chiều buồn mẹ hái ngọn mồng tơi
Con chim hát bài ca thời nông nổi
… Đất ân tình, trời xanh quá xa xôi…

Tôi gọi em, tình yêu không kịp nói!
Bởi bên trời gió thổi tiếng "anh ơi!"

     -  Anh có thể quay lại tuổi thơ và đuợc Mẹ và em quý mến, thương yêu, tôi cũng mong “điên” như anh, nhưng mà các bà vợ, các em yêu nhí không cho tôi cảm xúc như anh.
    -Trước sau mày cũng điên H ạ! Ði uống với tao, rồi mày kể chuyện con sếp ra sao?- Tay xế kính hàn kéo tôi đi.Thì đi.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét