VƯỜN CÂY LƯU NIỆM
ẢNH MINH HỌA
Chiều,
chủ dẫn ra vườn. Ôi! Đúng là một sơn trại Hoa Vinh trong Thủy Hử, hay tệ xá của
Tín Lăng Quân thời Chiến quốc! Thảo nào, dân kinh thành đua nhau mua đất Sóc
Sơn, Đông Anh, Hòa Lạc ngoại thành lập
ấp. Thành phố mở nhờ những người tiên phong nầy đây. Họ đã thả “lưỡi câu” ra xa
phố cổ để câu kéo giá trị vật chất và tinh thần, họ đã mở ba sáu phố cổ vươn xa
hơn nữa. Thăng Long xưa, Hà Nội nay đã bao lần ông bà, cha mẹ, anh chị ta cõng
bế văn hóa kinh thành ra đi trong những tháng năm tao loạn, họ đến cả ngã ba
biên giới lập huyện Lâm-Hà! Bao cô gái, bà góa đã ở lại miền quê xa với gia
đình nhà chồng vẫn vọng ngày cháu con học hành tiến bộ đưa bố mẹ, ông bà về với
Hồ Tây, với Hoàn Kiếm, với dòng sông Hồng bên bến Chương Dương Độ,…ăn bát bún
bung. Họ đã ra đi, trở về, họ lại đi đến nhiều thành phố lớn trên thế giới,
thành phố phương Nam,
nắng gió, nghe vọng cổ buồn bên sông.
Vườn
nhiều cây hoa lá và rộn tiếng chim. Chiều nghiêng bóng, trời trong xanh. Ôi!
Sao lúc nầy không có M hay S, ngày các em về anh sẽ dẫn đi chơi! Chủ và khách
dạo dưới tán cây, hồ cá đã dẫn nước vào các kênh rạch nhỏ, những giếng nước
nông không bờ, cỏ mọc tự do,
cá quẫy. Nhiều cây quá, cây phượng vĩ thưa cành, tán
bằng lăng hoa tím cuối mùa nhưng hàng me thì lại vàng rực rỡ, hoa thơm trái ngọt theo mùa đuổi
nhau, đẩy đưa khu vườn lên thơ mộng. Chúng tôi dừng bên ghế đá chuyện trò:
-
Xinh, đầu năm. Tôi tin ông ta sẽ làm to, còn lên chức, nhìn cây tôi biết. Có
những cây của sếp khác, tự dưng cành
xoắn quái, hoa lạ lẫn vào, vài nhánh tự héo là họa đến. Tôi gọi cho chủ của nó
biết để tránh, nhưng mấy ai tránh được, thôi thì giữ được mạng sống, giảm án tù
cũng là phúc để trên cây. Chuyện đâu để đó, tôi tin các chú.- Lão chủ lấp đất,
phủi tay rồi mời chúng tôi đi dạo trong vườn, thấp thoáng những bà, lão nông
làm vườn, quét lá, tỉa cành trong chiều êm ái. Tôi bước trên lá vàng, cánh
phượng đỏ, cánh bằng lăng tím lòng không khỏi bâng khuâng về tình yêu - cuộc
sống - tín ngưỡng. Ba, mẹ M đã đến đây, đến với người xa lạ, câu cá, trồng cây,
lấy giống bonsai ở đây nữa.
Tôi về ngõ nhỏ, chiều buông bóng mờ. Cái Mùi đang lúi húi
làm gì đó, thấy tôi nó ngầng cổ cao xinh, mắt nó tinh quá, em chào tôi, tôi
dừng đáp lại và đưa em gói kẹo đặc sản. Một cái tát vừa phải bay vào má, văng
gói kẹo: “Anh nhìn xem, chơi đâu để gái ôm, dấu môi trên vai áo, em mách mẹ anh
thì anh no cơm tẻ, hết đường bia bọt, phở pháo. Láo nháo nó vừa vừa thôi!” Nhìn
vai, thấy dấu môi cô nhà hàng hồ cá, cô nào trong ba cô hầu, tôi không hay. Vội
lấy tay che, gãi vai, cám ơn em Mùi, xấu hổ lủi hẳn về nhà. Chiều đi, màn đêm buông xuống đồng lõa với dấu vết
sa đọa chăng?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét