Những
cô gái Kinh thành Thăng Long có nét gì đó giống những thiếu nữ xinh đẹp của
Rôma cổ kính thời Nê-rô bạo chúa. Nét đẹp đó đã đi qua thời gian, vượt lên thử
thách và thách thức các thời đại giáo gươm, lửa cháy của binh đao, cười ngạo
hành vi dã man. Cô gái Roma mảnh mai, hông hẹp, vai gầy trong tiểu thuyết nào
đó đã tự cứu mình thoát khỏi con mắt bạo chúa dâm ô, lũ đao phủ phàm tục, thơ
phú ngợi ca chết chóc. Vũ Như Tô xây cửu
trùng đại hiến dâng Kinh Thành khác với ham muốn nhà vua. Vũ đã chết trong thời
kỳ tao loạn hỗn mang giữa cái đẹp và cái phàm, chết trong bi kịch của thời đại
tranh đấu giữa sinh nhai, bình an và hào hoa, "cái thiện ám sát cái đẹp rồi cái thiện ân hận".Lửa Cửu Trùng đài,
tàn tro còn đó, oan hồn đâu đây vẫn hiện về đòi hồi sinh sắc đẹp của nghệ thuật
tâm linh.
Chúng
tôi xin phép ông đi thăm vườn. Qua S tôi biết ông nội em xuất thân gia đình
tiểu tư sản chính hiệu, cháu của quan Bắc Thành, tạt sang đường buôn bán theo
thời phố sau khi học qua trường Bưởi, không đi kháng chiến nên không thể mắc
tội "dinh tê" như mấy trí thức tiểu tư sản theo kháng chiến,
"lửa rơm" nhanh tàn. Ông yêu
nước, yêu Kinh thành quê hương,
ủng hộ sự nghiệp kháng chiến theo kiểu ông, che dấu cán
bộ nội thành, bộ đội, cung cấp tiền vàng cho kháng chiến và được nhận bằng gia
đình có công với cách mạng, được lưu
dung. Nhà cửa nguyên vẹn trong cải tạo vì cũng không có dinh lớn, nhà to so với
bọn dinh tê và di cư.
Ông
mua nhà vườn này sau năm 1955, đất rộng áp với mặt nước Tây Hồ, năm 1985 ông về
đó nghỉ ngơi chăm cây cảnh, hít khí trời, dưỡng tuổi già. Nhà trên phố buôn bán
hàng khô leo lắt suốt thời tem phiếu, từ hồi kinh tế mở cửa thì cải tạo cho
thuê. Những người bạn già dinh tê, dinh mãi đến quận Cam bên Mỹ, trở về đến
thăm ông không khỏi bùi ngùi nhớ quá khứ, tỏ lòng kính phục người Hà thành
"sống mãi với Thủ đô" qua những thăng trầm, biến cố, biệt ly. Họ
không còn đất trở về! họ dư tiền trở về nhưng quán tính thời gian, mặc cảm đã
đẩy họ đi đến tận cùng, họ luôn ngượng ngùng và ân hận với ngày không dám bước
theo kháng chiến, không ở lại với Thủ đô giải phóng. Tuy nhiên, họ biết nói với
con cháu về dòng máu Kinh thành chảy trong lòng như dòng sông Hồng nước đỏ từ
thuở Vua Hùng dựng nước. Đó là tâm linh của người "đi bốn phương trời lòng
vẫn nhớ về Hà Nội"…
Tôi
nắm tay S tự lúc nào, hai đứa đi trong vườn đã sang thu lá còn xanh thắm, những
quả quất được hãm cho xanh, tròn chắc hẹn đến sang xuân mới chín vàng theo về
phố đón giao thừa, hàng bích đào tua
cành xanh lá để đến này trút lá, trồi nụ bông cùng với mấy lá non tơ bay về chợ
hoa hàng Đậu, chợ Bưởi, lang thang trên phố cho người đón xuân. Đó là hai loại
cây chủ tâm bên Hồ, ngoài ra còn những giò phong lan, cây si già trong chậu,
giàn trầu xanh, hàng cau đánh võng lên trời,…
Tôi
nhìn vào khoảng không Tây Hồ, tôi rất thích mắt hướng về dòng sông Hồng mênh
mang mùa nước, vào bầu trời những đêm sao, vào dãy núi mờ xa những tháng năm
trận mạc, vào màu xanh đồng ruộng đến ngày mùa vàng tươi, vào nơi nào đó rộng
lớn bao la,… và nhìn vào mắt em yêu là ai đó? S cũng im lặng, mắt cùng hướng
với tôi. Giây phút lặng im đúng lúc cần thiết cho hồn người yên tĩnh để đất
trời chăm sóc tâm linh, động viên, nhắn gửi vào điều tốt lành, sáng trong.
- Xóm
này ngày xưa, mùa này lá trầu xanh thắm, quả cau bé xinh,...Xuân Hương và Chiêu
Hổ đã từng qua, họ ngồi uống rượu, nhể ốc cho nhau ở quán chợ buổi chiều các
cháu ra. Họ làm thơ, đối đáp trên thuyền, bên vườn đào quất chứ không phải chỉ
ở mấy quán xá Kinh Thành, các cháu đọc thơ thấy cỏ cây hoa lá, giếng nước, cành
đa, ong, dê, sư sãi, bánh trôi,…
Dấu xưa xe ngựa hồn thu thảo (ảnh minh họa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét