Mùa hè năm
nay tôi lại đưa sếp đi họp hội nghị liên ngành, liên tỉnh của Trung ương được
địa phương đăng cai, của địa phương vẽ ra đằng đãi. Duyên cớ họp khó gì. Một
tập kỷ yếu, giấy mời họp, ăn ở cứ vô tư, chủ tọa dẫn chương trình, chủ nhà đọc
chào mừng, hiếu hỷ, chiêu đãi, ai có tham luận nhận phong bao rồi lên đọc đôi
ba điều xen lời tán dóc.Vui lắm. Người quen tay bắt mặt mừng. Mùa hè xuống biển
khoe thân, tắm nắng, xài hải sản với rượu ngoại, bia chai. Đội xế bốn phương tụ
bạ tá lá tìm trò tiêu khiển.
Quốc
lộ 1 Bắc-Nam được nâng cấp, xe chạy êm ru nhưng lần nào đi cũng gặp vài ba vụ
đụng xe thảm khốc, xe tải hạng nặng lăn ra như khủng long tắm mưa, xe con nhảy
xuống tắm ruộng, vươn lên định chắn đường tàu, xe máy rúm ró đồng nát, máu rớt
trên đường, người
xúm lại, công an ghi chép. Tôi vẫn cầu khấn bình an mỗi
lần gặp đình chùa am miếu, tôi cẩn thận để giữ bát cơm. Tôi được bố M mến vì lẽ
đó. Mạng sống, an toàn quý hơn tất cả.
Đền
đêm vắng ngắt, chỉ thấy sóng vỗ lá reo. Tay
xích lô lao xe vào bóng tối, thấp thoáng lều chợ, nơi đạo tặc, cái bang trú
ngụ. Hắn dừng xe chỉ về ánh sáng lờ mờ trên núi cao: "Đền đấy, anh lên, em
đợi dưới này". Nửa chai rượu vô máu, nửa chai cầm tay, tôi nhẹ nhàng đếm
bậc bước lên đền.
Tưởng
mình trắng trong cùng biển cả, đã bị lầm. Tôi nhìn thấy ánh lửa lập lòe của
người hút thuốc cách bờ nước không xa. Đến gần hóa ra người đi cào ngao biển.
Nước ngập ngang người mặc áo trắng phía trong, nước ngập sâu người kéo phía ngoài. Tôi chào, rồi
lặng lẽ quay về theo họ. Vẫn cứ lo người mặc áo đen là đàn bà con gái thì nổi
chút lạnh lòng xót
thương, nhưng không phải. Tôi không nhớ ai, tôi yêu biển, muốn gió cuốn
đi bụi trần, cuốn đi tơ vương, xóa đi ám ảnh, lãng quên đời, lãng quên người,
không muốn có ai bên .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét