HẠT VÀO ĐÀI CÁC HẠT RA LUỐNG CẦY
Thời gian và cuộc sống thanh bình có lẽ chỉ cho những
người như mẹ tôi hôm nay. Họ nhớ ngày rằm, giỗ chạp hơn. Chưa bao giờ mẹ tôi
quan tâm đến dương lịch, mẹ quen ngày âm và thứ trong tuần. Tuổi trẻ, tuổi làm
ăn và thăng tiến hưởng thụ trong thời đại công nghiệp
hoá tiến về kinh tế tri thức tấp nập, gấp gáp làm sao. Trong sở tôi có vị tuần
hai lượt vô phía Nam, tháng hai lần xuất ngoại cùng các nhà doanh nghiệp mở thị
trường, hội nhập và du hý…Giới báo chí-công an-viện kiểm sát- toà án ngày nào
cũng đưa thông tin lên báo những vụ tham nhũng, lừa đảo, ma tuý, “động lắc”
lường gạt, tai nạn thì trang cuối báo lớn không sứt hôm nào không đưa tin. Ôi!
tại sao con người sống như thế, sống đến mức mà những chuyện đó từ 40 năm trước
Lâm Ngữ Đường “sợ” không như thế mới bất bình thường.
Gã thạc sỹ “kim chi” bất ngờ chơi cú “ngã ngửa
người”. Trong cơ quan xì xầm độ non tuần sau thì im bặt. Sở đông người lắm
chuyện trời ơi đất hỡi, ma chay, cưới xin, ly hôn, tranh chấp, chạy trường cho
con, xin việc, chạy học bổng, xin mổ ở viện nào cho người thân, rồi ngoại tình
bồ bịch… riêng chuyện làm ăn họ thì thầm rất nhỏ ở bàn nước căng tin. Thạc sỹ
“kim chi” cay đắng nói với tôi: “H chưa lấy vợ, mình chỉ khuyên ông tránh xa,
thật xa con cái các sếp (ý cả gái cả trai). Khi lớn lên, đi học, đọc nghe nhiều
chuyện mình đã có ý tránh nhưng không được, nó bám mình, nó hành mình, chẳng
sướng gì mà mang tiếng ô-dù, nhờ vả. Thề với H, tôi chưa bao giờ cần cái bóng
dù đó, chẳng qua người ta cứ sợ bóng, sợ vía bố vợ mình, họ làm quen, chuyện
trò, nhờ cậy vài việc, mà những việc đó xin lỗi H mấy mẹ buôn hàng chợ có tiền
cũng thừa sức làm trong cơ chế này. Còn làm ăn thì phép chia nó dạy bảo, người
ta dựng một thằng vô tâm ở miệt vườn làm Tổng giám đốc, thả cho nó làm sai vài
việc, quay lại hù doạ để nó hối lội, để nó làm sai phải hối lộ cung phụng tiếp,
đến dựa cột… nhưng người nhận hối lộ về vườn hoặc thăng chuyển chỗ khác. Mỗi
lúc mình thuận hay ngược trong công việc, con vợ nó lại vênh mặt rất khó chịu.
Ngày đi học, đang yêu nó kiêu còn xinh, nay nó già, nó hơn mình non nửa giáp
đấy, chịu sao nổi. Và ông biết không, nó hồi xuân dửng mỡ, tìm lại những bạn
trai xưa, lẳng lơ với nhau thì ít mà toan tính kiếm chác, buôn gian bán lận nhà
đất, đồ hàng nhập khẩu, trừng phạt kẻ này, chạy chọt cho kẻ kia… Thông cảm cho
tôi, thông cảm nhé, dù sao thì tớ cũng cứu được một cô bé con nhà lành ra khỏi
“trang trại đen”, cưu mang cô bé,… và tình yêu, hạnh phúc chưa chỗ nào mình có
được như thế… Con dân, ôi con dân lành ra lành, hư ra hư… nhưng con sếp thì
quái lắm!”.
Tôi
lắng nghe, đợi cho K qua xúc động: “ tôi không tin, con sếp đối với tôi tuyệt
vời, chúng tôi không có hôn nhân nhưng có hiện thực lùi xa trong tư thế đẹp để
tương lại không tồi”. Gã kim chi la : “Thơ ngây, ảo tưởng hôm nay đẩy về dĩ
vãng như ông thế mà hay! Không bận, không phiền, chiều nay đi đón cô bé về ngôi
nhà mái ấm của chúng tôi”. Cô ca-ve bữa rượu karaoke dạo trước, chiều
nay xinh đẹp hạnh phúc lên xe, tôi cầm lái xe xịn của K, đưa họ về ngôi nhà mới
ngoại ô, cách xa ngôi nhà vợ cũ và đứa con đang ở. Ngẫm thằng cha này bản lĩnh
lạnh lùng, và nó múc, ngâm ủ nhiều tình tiền đến mức mục mắm cá. Chợt nhớ cô
gái tứa sữa hôm đó, nếu nuôi con một mình sau cạ với gã phu xe thì đúng là số
phận “hạt vào đài các hạt ra luống cầy”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét