Thứ Tư, 25 tháng 9, 2013

Câu mực Cửa Lò













 ảnh minh họa


 Ảnh minh họa:Một loại các noc độc nhưng biết chế biến vẫn ăn được
Tay lái tóm con cá cóc tôi vừa lôi lên, gỡ lưỡi câu ra khỏi cái bụng căng tròn, nghe thấy tiếng phì phì như rắn rồi im. Bụng nó vẫn tròn không xì xẹp bởi nó có chất tự "vá" lại vết lưỡi câu. Tay lái lấy cái tăm xuyên hai mắt con cá cóc rồi thả xuống mà rằng :" để cho lũ dưới đó nhìn đồng bọn mà sợ". Đúng là hành hình kiểu trung cổ đối với một sinh vật đại dương.
Con cá nóc (giống con  cóc màu trắng- bạch thiềm hay hải thiềm) đã cướp nhiều mạng người dân biển do ăn nó. Tay lái giải thích: Lát thịt con cóc tươi như con vừa rồi, giã chả nướng ngon lắm, chính vì nhầm lẫn  vào ruột gan khi làm thịt, ăn cá không rãy mà dân biển chết oan . Tôi chợt nhớ lúc bé ở làng tôi có ông thịt chó dại, khi cắt tiết máu chó vô tay, sau ba tháng lên cơn dại hết đường chữa chạy. Ông ta bị nhốt trong nhà, la hét vỡ làng. Thầy lang băm nướng con mèo, cho cối giã vắt nước bắt uống cũng không khỏi…. quả là cái giá của "mông muội" cũng ngang với "văn minh tàn nhẫn đạn bom -lừa lọc- khủng bố-hêrôin"
Tôi nhìn vô lòng thuyền thấy mấy cá cóc trắng bụng lắc lư. Thả câu nhìn trời mây sóng nước, nghe tiếng reo thuyền bên, lúc lúc nhấc câu và tôi đã câu được hai con mực ống bé nhất trong mớ mực của bốn tay câu. Tay lái thuyền thao thác món nướng tươi trên dàn lửa đèn măng xông. Mực cháy xèo xèo thơm lức, mỗi người hai con uống cùng ly rượu đế bé xíu. Lần đầu cảm nhận vị mặn mòi đậm đà ở phần đen của con mực, anh lái bảo rằng ăn cái đen đó mới ngon.
     Tôi đỡ em xuống thuyền thúng, đèn sáng soi gương mặt S rạng ngời. Trời đất ơi! em lại mặc đồ “quậy”, phông soóc lộ ra chân dài, tay trần ngọt như miệng voi nhìn thấy thân chuối tơ mà nhân viên sở thú vẫn dụ dạy.

      Thuyền rập rờn ra biển, sóng nhẹ nhàng quyến rũ những cặp tình nhân chứ không có nghĩa đối với người phiêu lưu sóng cả. Em ngồi bên tôi. Tay lái thuyền ngoáy cái “đũa cả” đều đều mà không quay lại. Họ quen chiều khách.



 Nguồn: Nguyễn Nhã


 Cựu thượng sĩ Lữ Công Bảy trên chiến hạm TKD năm 1974 - 2013

Lê Hữu Thảo (trái) tại Gạc Ma năm 1988 - 2013
Ảnh minh họa

      Chúng tôi nhìn phía trước biển mênh mông, không biết S nghĩ gì. Tôi nhìn biển chợt thấy chỉ có nước là gắn bó với nhau hòa quện vào nhau vì đồng chất liệu, khác chất liệu là chìm, nổi trôi, tan được vào biển là may mắn. Gió thổi, tóc S đã vương vào má tôi, không biết em gội đầu bằng dầu gì mà thơm khác hoa bưởi, bồ kết. Mùi hoa lá ấy thấy ở mẹ, chị tôi mỗi lần gội đầu hong tóc, có vẻ sung sướng, mãn nguyện.


Giá như quả trứng  to bằng mặt trời thì nhân loại hết sợ dịch cúm gia cầm, lúc đó chỉ nuôi gà tre, gà chọi.
-Anh không ngắm em sao, mặt trời trên bờ đây nè.
Tôi ngắm S. Hôm nay em mặc váy ngắn áo bó trông như nữ sinh Trưng Vương.
- Em đẹp lắm!
- Đẹp như thế nào không tả được ư ?
- Bữa nào về nhà anh, anh nhờ mẹ làm món "tép kho tương " em sẽ biết em đẹp thế nào
-Anh bỏ ngay giọng "quái xế", cái miệng tối qua không làm anh khá hơn -S cười.
           Mặt trời trên biển đến sớm hơn mặt trời trên cao nguyên. Nhà tôi treo bức tranh biển nước trời mây, sóng như trào ra nền nhà, tranh của họa sỹ nào không biết, khách ngồi tranh luận biển chiều hay sáng ?. Ráng rực đỏ trên tranh vẫn là aỏ, chỉ đối mặt với thực tế mới là thật, nếu được yêu như S đang vòng tay níu tôi mới là thật....Khổ nỗi đời thực mấy đâu, toàn aỏ, các quán cà phê nét đầu đen là thực, gõ phím tách tách là thật... còn lại trái tim, tâm trí, hồn, thơ, ảnh, tranh và cả nhạc họa đều aỏ, ảo như khói ngôi chùa mỗi ngày tôi vẫn đi qua.
      -Anh định suốt đời ảo mộng với "M" xa. Anh tin bụng đàn bà con gái hơn cơi đựng trầu... Này cái mặt tươi lên... xuống lội nước với em.

Tay kính hàn lắc đầu. Tôi đến với B, gật đầu chào em.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét