Thứ Ba, 24 tháng 9, 2013

KHÓC


            Mệt mỏi vì học hành, thi cử, công việc và kế sinh nhai ngày càng khó, bố mẹ tôi không khỏe lắm. Ký ức xa xăm từ những cánh rừng, gương mặt đồng đội sống, chết rật rờ, vui hát bên nhau chập chờn trong giấc ngủ. Mỗi ngày nghe tiếng đời xôn xao chuyện này nọ, tai ách, tai ương, trái ngược. Tôi cố gượng làm việc nhưng không tránh khỏi ánh mắt sếp. Có thể ông cho tôi vọng tình. Ðúng, tôi vọng em xa quá trong sương mù nơi xa, trong khói sương Kinh thành ảo mờ trên khắp Hồ Tây.


            Một buổi sếp về xe khác, tôi không phải đón ông, lại vật vờ bia hơi Ngọc Hà, lại trà lá, tá lả. Hết tiền, tôi bỏ đi trên phố quen. Ánh đèn đã lên trên hàng xà cừ. Tôi tựa vai vào gốc cây khuất mắt người đi đường rồi mềm người. Trong giấc nghỉ ven đường đến khi có người kéo dậy, tôi thấy tiếng khóc lạnh lùng như giọt sương khuya:


Em vẫn còn đâu đây trên phố,
Để anh kiếm tìm lang bạt bụi trần gian.
Vốc nước mưa, không làm nguôi cơn khát.
Chỗ ở gầm cầu, dưới gầm trời
thành phố chẳng để yên

Nơi anh ở nay con đuờng lát gạch,
tiếng chân đời cười nhạo,
nước mắt rơi.
Anh vẫn đi trong dòng người tấp nập,
một chỗ dừng, mua chén nước trà xanh

Ðôi chim nhỏ gù nhau trên mái phố,
tránh mắt nhìn,
anh hướng nguợc trời, cây

Phố xưa cũ hồn người còn xanh thắm
Hương cốm vòng, hương cốm tỏa đâu đây
Anh cứ ngỡ mùa thu về trên phố,
bỗng giật mình nay mới đến tháng Tư


Ôi màu xanh ta yêu
nay nhuộm màu hóa chất,
Màu sắc tình, hương lúa có khác không ?

Trời dần buông anh nép bóng cửa thiền,
lấy hương khói của người xưa xa lạ.
Bà sãi già khó chịu, bảo anh đi!


Anh muốn xa,
thật xa về phía trước.
Tiếng vọng tình em khắc khoải gọi về
Anh có nhầm không,
người em yêu dấu?
Sương khói Kinh thành xưa còn hơi ấm tuổi học trò…

Trong giấc mơ anh thấy người bịt mặt,
nhưng lại thấy màu hồng,
máu chảy ở trong tim.

Anh lại vui trên con đường bụi bặm
Mong vô tình,…
hay nhầm lẫn gặp em.

Anh đã “chết” vinh quang đời trai trẻ,
một dòng sông thân xác bạn sụt trồi.
Anh đã vớt linh hồn từ cát bụi,
xoa lên vạt áo đời sương gió, thấy long lanh.

Cho anh khóc phút giây bên gốc phượng
Dấu tình yêu lặn vào thớ gỗ tháng năm…


            THEO

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét