GÓI QUÀ THỨ NHẤT
Nhịp sống diễn ra nhanh hơn ta tưởng. Ông Nguyễn Công Trứ
làm quan được 10 năm đầu thốt lên: “năm mươi năm như một giấc mơ”. Người xưa
nấu chín nồi cháo kê trước cả giấc mộng. Nay, nhịp sống công nghiệp tít mít
việc làm, nhậu nhẹt, vui chơi, tiền tiêu nhanh, thời gian trôi nhanh, trôi
nhanh, không làm là trễ, lỡ. Ngày tàn chinh chiến về gặp lũ con gái cùng lớp,
thấy chúng cưới chồng gần hết, còn vài đứa đang làm tiến sỹ! chuẩn hoá văn bằng
để dạy đại học. Sóng thần như 26-12, trái đất quay nhanh 6 giây mỗi ngày thì
thời gian lại càng trôi nhanh trong nhịp sống hiện đại hoá.
Đã gần 3 năm xa M,
đã 3 năm thành cổ phát lộ, những tấm bạt che di tích bạc xơ màu, người ta ít
ngó nghiêng như ngày đầu, đời ồn ào rồi lặng im, ngôi sao nào cũng tàn lụi theo
thời gian của tạo hoá. N chấp nhận cưới giám đốc doanh nghiệp cộng đồng theo
truyền thống “trâu ta ăn cỏ đồng ta”. Hôm tôi đến thăm, hỏi em những việc cần
cho đám cưới, em xoè hai thiệp hồng đưa tôi và nhờ tôi chuyển sếp. Đã ai trao
áo cho ai nên không ai “dứt áo ra đi”, chợt thấy mình lẻ loi tẻ nhạt. N thoáng
buồn, mẹ N nói : “người con trai sẽ trở về với em nó không phải là anh”. Vâng,
bác trách bố N, cháu có gì đâu. Chú bé nhiễm chất độc màu da cam quay lại nhìn
tôi với ánh mắt có hồn : “không là anh H, không phải là anh, chị đi lấy chồng,
anh vẫn đến thăm em”. Thấy mình có lỗi với niềm tin của sếp, với tình cảm tốt
đẹp mà N và gia đình xứ chè cư xử từ ngày đầu tiên, cũng tại mình cung cúc theo
lời sếp làm những việc tự nhiên của phận sự thuộc cấp, bổn phận con người, do
tính phiêu lưu, ăn ngủ ở nhà người ta, rồi ôm em trong nước hồ Núi Cốc, đưa em
đi Hà Nội,… nên sinh chuyện buồn. Cố vớt vát : “Thưa bác! cháu không nghĩ mọi
chuyện nhanh đến thế, cháu tin, mong muốn và cố gắng làm những gì để N hạnh
phúc,…”
Hôm cưới N vui vẻ, dân chúng ở đâu cũng vậy, đón tiếp nồng
hậu, chu đáo nhậu là vui. Tôi đưa sếp về Đại Từ. Sếp chuẩn bị quà gọn nhẹ, hồi
môn cho con gái. Tôi cũng vội làm cái phong bì và liều kẹp vô gói quà M tặng
tôi lần đầu hai đứa một xe. M đã không trở về với kỷ niệm đẹp bên thành cổ. Tôi
đã thất hứa với lòng mình: “nếu em không về gói quà đó sẽ bỏ vô chân thành cổ
như người ta đặt những giá trị lớn vào nơi linh thiêng”. Thì quà cáp, của biếu,
đồ gia bảo người đời còn truyền tay, quay vòng, tôi cũng muốn coi là cái gì
nhưng đã tự nhủ “không cần biết nếu M không về
Thành cổ dấu tình xưa”, nên thôi. Sếp vui tươi như người giàu vớ được của bở,
như người được công bố danh sách đỗ đầu trong các kỳ thi hội, như kẻ khát quyền
lực được bầu vào ghế giật lên hai cấp! Đời ông may mắn, đời phải có rủi có may,
có bi, hài, ngộ để sống vui!
Gói quà thứ hai M tặng tôi, nhờ ba gửi, có lẽ sớm dâng về
chân Thành cổ với nghi lễ trọng thể để tạ lỗi với bóng dáng Kinh Thành, đừng ám
ảnh tôi nữa. Nhưng là gì, quà cho ngày tôi thi đỗ công chức? là gì cũng không
cần biết, không có M cùng coi thì tôi không mở, mở quà một mình hay với ai
khác, buồn đến chết. Ngày trước, đi chơi với M, quà cho em mà không gói kỹ
thường bị nhắc nhở: “không gói em ngượng lắm, nhỡ ai nhìn thấy”. Đúng là nền
kinh tế bao gói đã và đang làm tăng giá trị, thêm thương hiệu nổi tiếng gắn vào
vào lại càng tăng doanh số nội địa, kim ngạch xuất khẩu. Nhưng là tính người,
cái Mùi ở gần nhà tôi thì không quan tâm đến bao gói công nghiệp. Có lần thấy
nó mang lá sen, lá chuối ao vườn nhà nó đi mua xôi, nó ghét thứ bao gói
ni-lông, giấy dai. Mùi bảo : “thứ không tan vào đất chỉ tổ ô nhiễm môi trường”.
Mùi và tôi đang ở thời đô thị hoá, giằng co giữa thói làng quê đồng nội thôn ổ
ngoại thành với lối sống phố phường, son phấn, thị dân. Giữa bản sắc gốc gác
với nếp sống tân thời hiện đại. Con bà hàng cá hàng tôm, chó mèo, vườn tược này
không vừa!
Thành cổ chiều mưa, gió, chạnh lòng thương xót mảnh gốm
vụn chắn vỡ hạt mưa. Mảnh gốm sứ ấy có thể do chiến tranh loạn lạc, những gã
say đập phá, những cuộc tình, bè bạn biệt ly thề nguyền, rượu tràn ngày chiến
thắng,…chắc không có cô gái nào vụng về làm vỡ ?. Những nhà khảo cổ cẩn thận
giám sát, nhắc nhở người phát lộ nhẹ tay, lau rửa nguyên vị trí từng mảnh, với
niềm trân trọng, kính yêu quá khứ xa xưa hơn 1000 năm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét