Chủ Nhật, 29 tháng 9, 2013

GÓI QUÀ THỨ NHẤT



            Đã gần 3 năm  xa M, đã 3 năm thành cổ phát lộ, những tấm bạt che di tích bạc xơ màu, người ta ít ngó nghiêng như ngày đầu, đời ồn ào rồi lặng im, ngôi sao nào cũng tàn lụi theo thời gian của tạo hoá. N chấp nhận cưới giám đốc doanh nghiệp cộng đồng theo truyền thống “trâu ta ăn cỏ đồng ta”. Hôm tôi đến thăm, hỏi em những việc cần cho đám cưới, em xoè hai thiệp hồng đưa tôi và nhờ tôi chuyển sếp. Đã ai trao áo cho ai nên không ai “dứt áo ra đi”, chợt thấy mình lẻ loi tẻ nhạt. N thoáng buồn, mẹ N nói : “người con trai sẽ trở về với em nó không phải là anh”. Vâng, bác trách bố N, cháu có gì đâu. Chú bé nhiễm chất độc màu da cam quay lại nhìn tôi với ánh mắt có hồn : “không là anh H, không phải là anh, chị đi lấy chồng, anh vẫn đến thăm em”. Thấy mình có lỗi với niềm tin của sếp, với tình cảm tốt đẹp mà N và gia đình xứ chè cư xử từ ngày đầu tiên, cũng tại mình cung cúc theo lời sếp làm những việc tự nhiên của phận sự thuộc cấp, bổn phận con người, do tính phiêu lưu, ăn ngủ ở nhà người ta, rồi ôm em trong nước hồ Núi Cốc, đưa em đi Hà Nội,… nên sinh chuyện buồn. Cố vớt vát : “Thưa bác! cháu không nghĩ mọi chuyện nhanh đến thế, cháu tin, mong muốn và cố gắng làm những gì để N hạnh phúc,…”





            Em  N  Núi Cốc- Đại Từ.


            *




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét