ảnh minh họa
Bà Mùi
bán cá, ông Tiệp coi nhà. Sau vụ thành phố thất thu mấy mùa chó cảnh, một hôm
đẹp trời tháng Xuân, Mùi ôm về vài ba con mèo mới cai sữa mẹ, nó giành hết tiền
mừng tuổi của bao nhiêu cái Tết, lên chợ Bưởi ôm mèo. Mỗi lượt chợ, đàn mèo nhà
nó đông đàn, đến mức
ngõ nhỏ nhà tôi gọi nó là “Mùi mèo”. Người mua bán vào
ra, thú y đến nhà thăm hỏi và bán chích thuốc phòng dịch dại. Tôm tép ươn ế,
đầu ruột, đuôi vây vẩy cá mú bà Mẫn mang về cho bố con ông Mùi nướng thơm khét
ngõ, át cả mùi khói than tổ ong.
Mùi
luyện mèo như trạng Quỳnh luyện miu, nó chú ý đến ăn, ở, chuồng vườn sạch,
chiều chuộng sở thích, đặc điểm mỗi loài, mỗi con mèo. Nó thương yêu quý mến
những con mèo nhỏ bị lạc mẹ, những con mèo bị bọn bẫy trộm, bọn dùng chó săn
cắn bắt đem đến bán, Mùi ôm hết và chăm sóc đặc biệt, kể cả dùng sữa ngoại mấy
trăm ngàn một hộp, những đứa trẻ đồng quê thuộc “Chương trình 135” có mơ cũng
không được chơi ống bơ loại sữa đó. Mùi nấu cháo gạo lức với đầu đuôi cá, cà
rốt, rau xanh, vắt lấy nước hòa sữa vào, bọn mèo húp như “nhà giàu húp tương”.
Bố Mùi
làm chuồng, vườn căng lưới như Thủ Lệ, trong đó trồng cây thấp, tạo hang hốc, ổ
cho mèo đẻ. Một lần, Mùi miễn phí du lịch sinh thái cho trường tiểu học gần đó.
Hôm ấy, cô giáo dẫn trò tới coi vườn mèo, trẻ chỉ chỏ vui thích, mặt đứa nào
đứa ấy người hơn. Tiết mục cô Mùi vào vườn, đàn mèo đuổi theo vờn nó. Đến cái
hốc, nó lấy cái túi vải giấu trong bụng, mở túi ra, thả bọn chuột chạy vào các
hốc. Lũ mèo nhìn thấy, chồm lên rượt đuổi, hù dọa, kêu thét hoang dại. Chuột
chạy từ hang này qua hang khác, trẻ reo lên sung sướng với màn diễn thiên địch
ngoạn mục. Lúc sau một mèo vồ được một
chuột, lũ mèo khác đuổi theo đúng kiểu “quần miu tranh chuột”. Một đứa trẻ bất
giác kêu lên “Cô Mùi ác quá!” Mùi lừ mắt xanh lè nhìn đứa bé, khiến đứa bé tái
dại mặt, miệng mím chặt.
Em chìa
hai tay. Tôi đặt lên chiếc phong bì mà chuyến trước đưa sếp đi họp được người
ta quà. Chẳng biết trong đó có gì, đôi khi là tiền, là thư, là phiếu nhận hàng,
phiếu nhậu cũng có, phiếu cà phê, mát xa, sauna,... Mùi mở mắt, hờ hững nhìn
tôi có vẻ buồn, nhưng em vẫn
cảm ơn, chúng tôi vào siêu thị Kỳ Lừa. Đến quầy hàng
dòng sản phẩm của liên doanh bên nước
bạn, em ngắm chọn đồ:
Đến
chỗ nhậu, chủ đon đả đón chào khách đi xe đẹp, mời vào phòng “VIP”, tôi xin
ngồi góc ngoài để quan sát văn hóa nhậu. Từng đám “cần Tày-Nùng- Keo” ngồi chới
với chai, bát, ly rượu, nghiêng ngả với nhau. Chỗ có mấy cô gái Tày má hồng
đông khách hơn. Mùi ngạc nhiên, ý tứ coi quán nhậu và tôi. Cô chủ quán đưa tới
đĩa tiết, vó, đuôi, tai trâu bò và hai bát “thắng cố” bốc hơi thơm ngái. Chúng
tôi uống rượu Mẫu Sơn, từng ly, từng ly. Mùi hát: “Cuộc đời vẫn đẹp sao, tình
yêu anh thế nào, mặc cho ai thét gào, thì
thân thể em đây chưa hề thương tích, sẽ có ngày anh hái hoa tặng
em…”. Ca từ cứng nhưng môi, lưỡi, thanh
quản, huyết quản, ánh mắt gương mặt em đã làm tiết tấu mềm ra như những con mèo
hoang dã phải tuân theo mẹo thuật của em. Tôi hát tiếp “Dù xa cách nhau bờ
tường mới dựng, anh sẽ chèo hái quả nhà em, ơi trái tim rượu vào loạn nhịp nhìn
chị hằng chỉ một thành hai…”
Hôm
sau, lúc các “sếp” họp, tôi đưa em đi cửa khẩu Tân Thanh chơi, qua bên chợ Pò
Chài nước bạn. Hóa ra ở bên đó chỉ là những kho hàng, hàng mộc, hàng khô sơ
chế, nhân viên bán hàng rỗi việc chơi bài bạc vô tư. Lại ngược đoạn dốc, chụp
hình ở mốc số 0- ải Nam quan, xưa Nguyễn
Trãi tiễn cha đi Kim Lăng, ôm hận trở về, nơi cột mốc ngày 28 tháng mùa Thu năm
xưa xảy vụ nạn kiều, ẩu đả.
Trên
đường về, bánh xe cà lên những kỷ niệm của một thời hết đồn trú lại hành quân
xuôi ngược trong khói lửa, chết chóc, bắt bớ, cướp bóc,…trên đường biên giới -
Kỳ Lừa- Cao Lộc- Chi Ma- Lộc Bình-Chậu
Cảnh- Thâm Ô -địa đạo 474- đồi không tên- cao điểm 800- rừng quýt- Tam Lung-
Đồng Đăng- Thụy Hùng- Còn Coọng- Nà Đươi- Còn Pheo rồi rạt về Khánh Khê,… đi bộ
phồng dộp cả chân. Hướng con đường vẫn thế nhưng trên đường và bên đường đã
khác xưa. Đến một quán nhỏ ven đường tôi dừng xe, muốn đặt chân lên vệ cỏ nơi
mà tôi tin rằng đêm hành quân về Cao Lộc, chúng tôi đã ngủ quên, đành phải cắt
đường rừng, đồi cho kịp đội hình. Nơi có vạt đồi mà những người lính bên kia
tránh cái chết đã đào khoét hàm ếch trú thân, đến mức nhìn từ xa chúng tôi gọi
là đồi “Tổ ong”.
Cầu Kỳ Lừa-Lạng Sơn năm 1979
Những năm đó, tác giả trong đội hình, Tiều đoàn 1, Trung đoàn An Lão- Sư đoàn Sao Vàng.
Mùa thu Xứ Lạng
Tôi
suýt làm đổ ly cà phê về cách tỏ tình của “Mùi mèo”. Em nói thật, em mến tôi,
em hay quà cho tôi lúc nắm xôi sáng, khi trái hồng xiêm gọt vỏ, và chiếc khăn
trói cổ. Tôi cũng không quên đáp lại tấm lòng em gái, đi đâu tôi cũng nhớ quà
ăn, quà mặc, quà lưu niệm cho em đến mức gần trọn bộ sưu tập về các miền quê
đất nước. Nhưng em bé hơn tôi một giáp,
trong tôi hình ảnh cô bé Mùi học mẫu giáo mà tôi đón em từ nhà trẻ trở về, cõng
em ngày mưa, em ôm cổ tôi mà không quên bóc kẹo ấn vào miệng “anh ăn đi”… tôi
ra đi em biết khóc, tôi về em biết cười vui, và em không lớn hơn, hình ảnh đó
đã khung lại trong tâm trí tôi, tuyệt vời. Cô
Mùi mèo không phải là cô bé trên lưng tôi ngày mưa. Không phải, thời
gian đã phủ nhận điều đó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét