NGƯỜI ĐÀN ÔNG LẠ MẶT
Tôi nghỉ phép 10 ngày, mấy chuyên gia bên đối tác cười
tươi bởi họ không muốn tôi có mặt thường xuyên, họ muốn tự do theo những ý
thích riêng như dẫn bọn (gái gai – guide girl), khoác súng săn, bơi thuyền chơi
trên hồ, qua đêm trên đảo kiểu camping-lều trại. Họ săn bắn vài con sóc, con gà
rừng, tiêu khiển chứ không dám săn bắn thú quý hiếm. Lãng mạn của họ có bản sắc
riêng, tôi không cản trở nhưng họ ngại. Thực ra, nhân sự của đối tác ngoại cũng
lắm chuyện chia chác. Có dự án bố trí những chuyên gia là con ông đại biểu quốc
hội, cháu nhà tư bản học nửa chừng xuân qua bên Việt Nam làm việc như là đi du
lịch có thưởng. Cũng có một số chuyên gia giỏi, lương rất cao thì chúng ta
không chịu nổi. Khi đàm phán đành nhượng bộ nhân sự, đôi khi phải chấp nhận
những nhà thầu ngoại chẳng hơn gì các công ty trong nước. Bố M biết rất rõ việc
này, ông bảo: “Thôi thì của đồng chia ba, của nhà chia đôi mấy dự án ưu đãi tín
dụng, viện trợ không hoàn lại”.
Nằm ở nhà mấy ngày, mẹ tôi sốt ruột: “con không đi chơi
đâu à, cái Mùi nó chào mẹ, hỏi thăm con luôn đấy, con bé chảnh với ai chứ với
mẹ nó mau miệng, ngoan. Nó còn biết con thích ăn gì…” Mấy ngày sau tôi mang dự
án đi gặp các giáo sư để lấy ý kiến, các thầy ậm ừ hẹn, thầy bận dạy chạy xô,
làm những đề tài dự án đã chồng tiền chờ
chi, những luận văn nước rút. Tôi gặp
các chiến hữu tư vấn, họ cũng bận, chạy xô đề tài, hợp đồng, không để tâm đến
dự án cho dân góp cổ phần bằng đất thay cho việc thu hồi đất có bồi thường hiện
nay. Một anh bạn nói: “Tớ chưa thấy ở đâu làm kiểu này, các khu công nghiệp,
khu chế xuất, đặc khu kinh tế, khu kinh tế mở, khu kinh tế cửa khẩu, khu thương
mại tự do, các loại khu ở trong nước và nước ngoài người ta đều thu hồi đất
canh tác, bồi thường giá cao, găm lại tiền gửi tiết kiệm chăm nuôi người già,
người tàn tật, người cần chuyển đổi nghề. Không thể quy giá trị quyền sử dụng đất của dân để góp cổ phần có thời hạn
70 năm vào dự án kinh doanh. Điều đó chỉ có thể ở chế độ sở hữu tư nhân về đất
đai ?!
- Tôi là thường dân, tuổi trẻ gác bút, gác mái chèo, treo
búa, úp thuyền rồi đi lính. Cuộc chiến cuối cùng cho tôi bài học sống quý hơn
chết và người ta sống như thế nào? Ngày ấy, sau những trận chiến biên giới,
chúng tôi đi làm nhiệm vụ quốc tế thì trong đơn vị có những thằng cáo ốm, chúng
ăn những thứ có thể lên cơn sốt co giật, chúng uống những thứ để miệng nôn trôn
tháo, chúng chạy để ở lại, sống vẫn hơn chết. Khi chia tay, tôi chỉ mặt: “chúng
mày hèn lắm”. Bọn nó chửi : “mày đi mà dũng cảm oai hùng”. Đồng đội hy sinh,
tàn phế trở về, im lặng. Tôi may mắn hơn nhưng suốt đời mang nỗi buồn thương
những người lính vô tư ngã xuống, có đứa khi chết cười, có đứa khóc chửi đất
trời, có đứa chỉ gọi mẹ và người yêu. Những thằng cáo ốm ở lại sống nhăn trở
về. Tôi không hiểu chúng nghĩ gì về năm tháng ấy, chúng nói gì, làm gì, sám hối
bằng cách nào cho hết lỗi thời trai. Vì lẽ đó, tôi muốn tham gia dự án cộng
đồng để những người dân quê tôi “không bị tước đoạt lợi ích kiểu tiền trao tráo
múc, không để con em những người lính chân chính nhận những đồng bạc bồi thường
rồi tiêu hết mà không có việc làm… Tôi muốn sự công bằng.”
- Tôi cảnh báo ông: bây giờ nghĩ và sẽ làm như thế, dự án thành công
người ta sẽ cất nhắc ông lên chức có thể tiến đến đại biểu dân cử rồi làm việc
nọ việc kia, chốn công danh bổng lộc ông không thể nói trước tấm lòng trung
hiếu mà mình đã tự nguyện hiến dâng. Sống vẫn hơn chết, giàu hơn nghèo, sướng
hơn khổ, trơ mặt hơn xấu hổ,… ông đã biết, nên cân nhắc khi tham gia? Nếu ông
sẵn tiền nên “dồn rừng, đổi vạt” về vùng đất của dự án, mai phục ít lâu sẽ ra
của cải, khi có nhiều tiền với tâm nguyện, ông sẽ làm được việc tốt cho dân.
Đừng vội tham gia. Gã đàn ông lạ mặt đứng dậy la:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét