Thư từ với M
Ngộ nhận thiên hương, thiên hướng tài năng, hay tự ti là căn
bệnh “tự sát” và tội lỗi do một số người tung hô và thích tung hô… Tôi bắt đầu
thấy mình tự ti khi số thư từ M viết cho tôi in ra đã tới 50 lá rơi trên mùng
màn, tôi thích đọc trên giấy, dịu êm cho giấc ngủ, ít ra cũng hơn mấy viên
thuốc an thần . Em viết như ngày em vẫn ở Kinh Thành sương mờ. Có đêm mất ngủ
tôi lại "Cảo thơm lần mở trước đèn" thư em.
M không biết biển đêm như truyện của
anh, M mới được một lần ngắm bình minh ở biển, lần đấy lâu lắm rồi, khi M đi
biển cùng gia đình. M thích được ngắm bình minh và hoàng hôn lắm, ngắm trăng từ
ban công phòng M nữa. Bàn học của M cạnh cửa sổ, nói đến đây M lại nhìn ra
ngoài nhưng đêm nay không thấy có... trăng!
Hồi trước, M trồng một bụi hồng nho nhỏ trong chậu cây cảnh để trên thành ban
công phòng M. Một lần, buổi sớm, M cứ đứng ngắm cái nụ hoa sắp nở, rất chăm
chú, gần như nín thở khi thấy cánh hoa cứ khe khẽ nở ra trước mắt mình.. Thấy
một điều gì đó thật đẹp, tinh khôi... và thấy vui vui... Bây giờ thì M thay
bằng một chậu hoa dạ hương rồi, khi hoa nở về đêm, hương bay vào phòng thơm
lắm... M thích được đi ngắm mặt trời trên cầu Thăng Long cùng anh lắm, thật sự
đấy, M chưa lần nào được đi như vậy cả.. Chắc sẽ rất tuyệt, cầu Thăng Long lộng
gió sớm mai... Nhưng chẳng biết M có được ra khỏi nhà sớm thế không. Ba mẹ M
tâm lý nhưng cũng nghiêm khắc lắm... Biết làm sao nhỉ? Chắc đi ngắm trăng thay
vì ngắm mặt trời.
Cảm ơn những tài liệu và thư từ kể chuyện mà anh gửi cho M. M thấy anh nhiệt tình với
cuộc sống hơn là (yêu) phải không ?
Hẹn anh thư sau.
Mờ xa Kinh thành sương khói của anh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét