Thứ Ba, 24 tháng 9, 2013

Thư từ với M


Ngộ nhận thiên hương, thiên hướng tài năng, hay tự ti là căn bệnh “tự sát” và tội lỗi do một số người tung hô và thích tung hô… Tôi bắt đầu thấy mình tự ti khi số thư từ M viết cho tôi in ra đã tới 50 lá rơi trên mùng màn, tôi thích đọc trên giấy, dịu êm cho giấc ngủ, ít ra cũng hơn mấy viên thuốc an thần . Em viết như ngày em vẫn ở Kinh Thành sương mờ. Có đêm mất ngủ tôi lại "Cảo thơm lần mở trước đèn" thư em.

 M là M

Ngày nhớ anh nhiều hơn!

Anh ạ!... Thứ nhất, M phải nói với anh luôn không chút lại... quên mất... M là M, thật đấy.. Thứ hai, "M giành cho H nhiều tình cảm, thế có sao ko?" (M copy nguyên văn). M không hiểu, sao là... sao cơ ạ? hì hì.. M trêu anh đấy, anh đừng giận  nhá…

M không  biết biển đêm như truyện của anh, M mới được một lần ngắm bình minh ở biển, lần đấy lâu lắm rồi, khi M đi biển cùng gia đình. M thích được ngắm bình minh và hoàng hôn lắm, ngắm trăng từ ban công phòng M nữa. Bàn học của M cạnh cửa sổ, nói đến đây M lại nhìn ra ngoài nhưng đêm nay không thấy có... trăng!

Hồi trước, M trồng một bụi hồng nho nhỏ trong chậu cây cảnh để trên thành ban công phòng M. Một lần, buổi sớm, M cứ đứng ngắm cái nụ hoa sắp nở, rất chăm chú, gần như nín thở khi thấy cánh hoa cứ khe khẽ nở ra trước mắt mình.. Thấy một điều gì đó thật đẹp, tinh khôi... và thấy vui vui... Bây giờ thì M thay bằng một chậu hoa dạ hương rồi, khi hoa nở về đêm, hương bay vào phòng thơm lắm... M thích được đi ngắm mặt trời trên cầu Thăng Long cùng anh lắm, thật sự đấy, M chưa lần nào được đi như vậy cả.. Chắc sẽ rất tuyệt, cầu Thăng Long lộng gió sớm mai... Nhưng chẳng biết M có được ra khỏi nhà sớm thế không. Ba mẹ M tâm lý nhưng cũng nghiêm khắc lắm... Biết làm sao nhỉ? Chắc đi ngắm trăng thay vì ngắm mặt trời.

Liệu lúc M về nước có thể được biết địa chỉ mới của anh không? Lúc nào không bận học và chơi, M có thể gửi thư cho anh ?... Anh nhớ giữ gìn sức khoẻ và luôn vui nha!... M dừng đây ạ.

Cảm ơn những tài liệu và thư từ kể chuyện  mà anh gửi cho M. M thấy anh nhiệt tình với cuộc sống hơn là (yêu) phải không ?

Hẹn anh thư sau.

*
Dỗi việc, tôi vô diễn đàn Internet cho vui và muốn học hỏi, trao đổi, nhìn nhặt những ánh kim... Điều phải đến đã đến, con gái sếp đã xếp hàng Nét trước tôi. Từ đó chúng tôi chuyển sang diễn đàn chuyện trò, gửi tài liệu nhỏ, trả lời, thông báo tin "rao vặt " ở hai quốc gia. M viết nhiều thư cho tôi.


Ngày đậm sương mờ xứ AL,…

Anh ạ!... Cám ơn anh đã gửi truyện cho M.. M thích lắm.. Ngay từ cái tên đã nhắc M nhớ đến ngày xưa. Suốt hồi học phổ thông, bạn cùng lớp và cùng khối đã dành cho M cái tên "Cô bé bên cửa sổ"... Nhưng đọc xong truyện, M lại hơi sợ sợ... cái đoạn “đi lùi” của cậu học trò ngỗ nghịch… Chắc không  giống anh?

Căn phòng của M cũng ban công và cửa sổ hướng phía Đông, và...... M cũng không biết nữa.. M hỏi anh một chút được không ạ?... Có phải.. anh đã biết M từ lâu lắm rồi, từ bé phải không?... Ôi, mà M sao thế nhỉ?.. Lại tưởng tượng lung tung rồi... Diễn đàn  mấy bữa nay cứ chục chặc hoài... Thế này thì diễn đàn có thể sẽ mất đi nhiều thành viên mất thôi... M cũng thấy nản nản.. Mấy ngày vừa rồi, bài M gửi lên nhưng không hề thấy... Nhiều bài M trả lời anh cũng không thấy đâu... M lại không lưu lại những gì mình viết, hơn nữa, đã viết rồi mà để mất thì không sao viết lại được (không lấy lại được cảm hứng để viết lần thứ 2), nên cũng không gửi lại được...

Có người bạn gái muốn M xa chuyện anh xế. Nhưng M đi sao được?... M khó thay đổi lắm, đã yêu quý, gắn bó cái gì rồi thì mãi mãi vẫn vậy…kể cả diễn đàn này... Nếu bây giờ diễn đàn này không tồn tại nữa (là ví dụ vậy), thì M cũng không tham gia diễn đàn khác bao giờ.. Cũng không muốn tham gia 2 diễn đàn cùng 1 lúc, vì sẽ cảm thấy mình có lỗi... M dừng đây, anh ạ.. Chúc anh một tuần mới nhiều niềm vui...

       TB: Ai nhắc anh và M sao?... Mà anh thấy M... "kiêu" ạ?... (cười).. Thế này thì M biết làm sao?... (cười hoài..) M đã nhận được quà ba gửi, anh chọn đồ hơi “sành sỏi” ,“chè Thái, gái Tuyên” chắc anh đã qua vùng đó, lúc nào rảnh viết cho M hay.

Mờ xa Kinh thành sương khói của anh

       Tôi đọc thơ con sếp, không ngờ em lãng mạn, dịu dàng hơn vẻ bề ngoài của con nhà quyền quý, kiêu. Con thường dân hay mặc cảm trước con quan. Gần nhau các bên đều thấy bình thường dễ chịu... Mặc cảm, tự ti đã hại bao số phận, tài năng, thậm chí cả một dân tộc... Nhưng tôi luôn thấy có gì khang khác. Trời phân định, kinh tế còn có 6 thành phần sao giống nhau bình đẳng toàn diện được...

      Em với tôi có thể chỉ bình đẳng trên mạng ảo này, cố vớt vắt những giá trị tất yếu. Chuyện với nhau vô tư, chuyện về sếp hồn nhiên nhưng khi đối mặt thì ngôi thứ, phận sự rõ ràng.  Tính hai mặt của con người, âm dương ngũ hành vạn cổ đã định cho sự tiến hóa giằng co. Cứ ruột ngựa, mực tàu thì sớm hỏng, hoặc chẳng ra ý tứ gì.

      Em đã hòa vào những chuyện linh tinh tôi viết cho em, trong đó có những truyện tôi đăng trên báo Phố Hè, đã gửi em:

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét