Bác sỹ Mom
cứ như con dế vô tư ở cánh rừng nhiệt đới, nô đùa với bầy thú hoang trong cổ
tích ngày xưa, tiếng gọi từ thành phố Phan-xi-bao không còn như “tiếng gọi nơi
hoang dã” của ông Jăc-lơn-đơn. Dã nhân về rừng phía Tây, nhiều tháng nay không
thấy nó bẻ cành nhắn gấu anh.
Các gấu cụ,
sư tử già, khỉ đầu đàn, voi mốc ngà… dạo này yên tĩnh, vui thú vườn rừng. Thảo
dân rừng cần gì ngoài cuộc sống thanh bình “ngày ăn ba bữa, lông lá vẫn đầy
thân”? Họ là sức mạnh cho những cuộc đấu giành quyền bính, họ là thứ mà mọi
điên khùng có thể giã xuống “dân giã” mà, còn cái “dân gian” của họ chỉ “cò-vạc-cuội”
thôi, sao bằng các mưu toan Hoàng đế.
Từ ngày gấu
trắng xuất hiện cùng với bác sỹ, gấu em khó bám gấu anh. Biến chuyển cuộc đời
thường không cho ai mãi hoài niệm tuổi thơ xưa. Gấu em vui với anh sóc trẻ mãi
không già, cả đời sóc từ bé đến già vẫn đuôi bông không tăng cân, bữa vài hạt
dẻ rồi ca hát vô tư. Lũ khỉ dài đuôi vẫn trò câu cá, ném đá trêu trọc những con
qua đường, quậy phá tổ chim non muôn đời không biết chán.
Có em bé
góp ý: “Truyện này bắt trẻ lớn nhanh như thầy cô em bắt học thêm, mua sách tham
khảo đầy cặp, phải để bớt ở lớp”
- Vâng, anh mong các em lớn theo ngày
tháng chứ đừng theo năm, đời sống ngày nay khác xưa, internet tốc độ cao, bộ
nhớ tăng lên khủng khiếp. Điều quan trọng nhất là tuổi thơ mãi mãi còn lấp bóng
trong tâm hồn các em, đến khi thành ông già Nô-en vẫn cứ thích bất ngờ tới thăm
trẻ nhỏ trong ngày Giáng sinh.
Cái thanh
bình quá mức khiến sự sống “buồn” lẻ như “cơm tẻ là mẹ ruột” đấy, nhưng đừng
quên nó mà ăn phở, quà lăng nhăng rồi đến lúc chết thèm một bát canh cơm cà, có
mắm chua xứ Huế của cô bác sỹ, càng thêm thi vị. (Không biết cô Mom có đem theo
mấy hộp vào rừng không?)
FAO gửi
lưới cụ, Mom bảo bầy thú tìm cách giăng bẫy bắt dã nhân, chúng nó dùng các thủ
thuật luật rừng giăng lưới khắp nơi nghi ngờ dã nhân qua mà không bắt được,
sáng ra hoặc ban ngày, cả đêm nữa có con thú đi ăn đêm dẫm phải cành mềm mắc vào
lưới nhà la khóc vang rừng, bọn gấu khỉ lại phải đi gỡ, “gậy chị đập lưng em”.
Gấu anh xin
Mom cuốn lưới cất đi, khi cuộn lại thấy mất một ít lưới, chắc con thú nào vướng
phải vứt đâu đó.
Dã nhân vẫn
im lặng, nó ngoan rồi sao? Cái giống nửa thú, nửa người này khó hiểu lắm. Gấu
anh vẫn cắt cử bọn thú canh giữ nơi xung yếu, các con đường dẫn tới trại chúa
Mom, theo một quy định riêng. Giống thú suốt đời phải cảnh giác vì sinh tồn thì
thức ngày, đêm canh gác là bình thường như chính cuộc đời chúng.
Cuối mùa
trăng, gấu anh đang mơ màng bóng hình gấu trắng ngày mới đến, bỗng thấy gần Bến
Mơ có tiếng nước ì oạp. Nó căng mắt nhìn, từ dưới nước dã nhân hiện lên, hai
bên, phía sau là lũ cá sấu da mốc ánh lân tinh, chúng tiến vào bờ, nước lặng
tăm. Bọn cá sấu hộ tống dã nhân vào trại cô Mom. Gấu bám theo con đường của
riêng nó. Kinh quá! Đánh nhau xô bồ ban đêm với lũ cá quỷ này bất lợi lắm.
Dã nhân đi
nhẹ như gió khiến cá sấu vất vả theo sau. Chúng dừng lại ngoài hàng rào, những
con thú nhỏ đang canh gác ngửi thấy mùi dã nhân thì gần như con nào con ấy chết
lịm, con báo ngắc ngứ muốn ho, ọe nhưng sợ lộ đành tự bóp mõm vật vã. Gấu chịu
được vì cái mật của nó khác thường.
Vịn sát
hàng rào, dã nhân trợn mắt, chớp chớp nhìn cô Mom đang say xưa vi tính giao
lưu, rồi đi lại về phía cửa sổ, chắc cô sắp đặt bài luận văn. Ở Trại một mình,
Mom tự do trang phục xinh đến mê man thân thể dã nhân. Con quái rừng lông lá
như muốn rụng bớt, ngây ra rồi cúi gục xuống thanh gỗ ậm ừ, nó cắn vào mấu gỗ
“rắc”.
Mom nhìn ra
không thấy gì, dã nhân cũng quay lại, về Bến Mơ.
Chúng đi
nhanh hơn lúc vào, rồi lặn xuống một chỗ khác gần chỗ lúc lên. Sáng sau gấu
không thấy một dấu vết nào, nó sợ chính nó mộng du, hôm qua nó chỉ ăn măng chứ
có húp mật đâu mà mơ màng ?
Hôm sau
nữa, cái hành động ấy vẫn diễn ra. Gấu anh phải dùng thứ bột đất đặc biệt mà
những con khỉ trẻ đỏm dáng thích làm xinh hay bôi vào môi, sơn vuốt móng tạo
ánh sáng lừa dụ bọn khỉ trai mới lớn, bọn khỉ già cô đơn. Gấu anh rắc bột đất
ven sông, rắc trên những con đường vào trại bác sỹ. Sáng sau, dấu vết di chuyển
của quỷ rừng và bọn lâu la đã rõ ràng, chúng từ nước đi lên rồi lại về bến nước
mất hút, im lặng.
Mối nguy mà
bác sỹ không biết. Đời có nhiều người vô tư hơn cụ từ bị vợ bỏ phải đi coi đền.
Nhiều người tâm hồn trong sáng đến mức những tội ác không lỡ xuống tay khi mà
trái tim giặc còn vài dòng máu đỏ.
Các em
thân mến!
Tôi đã nhận được thư yêu cầu, kiến nghị:
1. Không hiểu sao dã nhân truyền
tranh ảnh cho tôi, ý xin tôi cho nó cưới cô Mom, nó nguyện làm vợ chồng kiểm
lâm suốt đời không nhận hối lộ. Tự phá rừng chứ không cho người phá!
2. Cô bác sỹ Mom nói: “Nếu để dã nhân
đụng đến tôi, xin cưới tôi, cưỡng hại tôi thì tôi sẽ đốt cả cánh rừng nhiệt đới
quyên sinh dưới gốc cây sồi cổ thụ nhất rừng?”
3. Nhà sách ở thành phố Phan-xi-bao bảo: “Chúng tôi trả
nhuận bút cao gấp 1.000 lần, ông viết theo hướng dã nhân cưỡng bức tình yêu
kiểu trinh thám, bạo lực, tắc-zăng”.
4. Mẹ tôi: “Con đi khám bác sỹ tâm thần để họ cho thuốc đẩy cái
con dã nhân, cái cô Mom ra khỏi trí
tưởng tượng”.
5. Em tôi: “Anh đừng đụng vào dã nhân,
thực tặc, lâm tặc, nó trả thù đấy”.
Có sao viết thế. Chúng tôi, tổ chức phi
chính phủ không bị sức ép.
Dứt khoát tôi tránh xa cái tà, nguyện
trân trọng tâm hồn trẻ thơ.
Nghĩ
về con đường “chuồn bay” an toàn?
Người
thành phố Bảo Phải Nghe cầu thị.
4. DÃ NHÂN BẮT BÁC SỸ MOM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét