Cái hang ta
đang bị nhốt chắc là từ ngày người tiền sử xuống núi cấy lúa, bắt cá đến nay có
người con đầu tiên trở lại cội nguồn!
- Em dẫn
chị thăm hang được không?
Mình ra hiệu,
sấu sọc dẫn đi men theo các gờ đá, qua khe nhìn ra cái hang lớn nơi nghỉ ngơi
của bọn giặc nước. Cá sấu phơi nắng hàng đàn trên các thảm đá rêu xanh, dưới là
nước ánh đen. Ùm! Một con sấu thả cái thân gộc xuống. Ào! Một con bạch tuộc
tung mình đớp con rơi bay qua, thấy động, trăn, rắn vươn cổ ngó nghiêng, nước
óc ách đâu đây. Con bạch tuộc phun luồng mực đen kịt trêu bọn sấu, mực đen trên
tấm lưng sấu mốc, cả bầy lại ào xuống cái chảo nước "Diêm vương" vẫy
vùng sục sôi.
Ta bỏ đi,
sấu dẫn qua một cái vực nhỏ, gần trưa nắng chiếu xuống, sợ quá nhắm mắt mà cái
hình ảnh dưới vực vẫn lọt vào, bao nhiêu là xương lớn nhỏ trắng cốt, phải chăng
đây là nhà khao quân của tộc trưởng, hay tiệm nhậu của bọn thủy thần, cũng có
thể là nhà tử tù trần gian?
Không muốn nghĩ
nữa, đi tiếp về ô sáng khác, bám vào nhìn ra. Ô đẹp quá! Rừng kia rồi, nghe
thấy lá thông reo trong gió, có mùi hoa thơm, nếu ô này rộng thì phải
"Chào sấu sọc chị xuôi". Ta mải ngắm xem có phải rừng quê hương, có
phải rừng Đông - Tây đó không? Cây cọ cổ thụ kìa.
Đến một chỗ
thấp trong hang, cái gì đấy sáng óng lên bên bờ nước, kim cương thật rồi, không
mơ đâu, ta lấy coi, cả vàng, đá ngọc bích nữa, ai đã bỏ quên từ bao giờ, chắc
có điều chi khủng khiếp lắm thì người rửa kim cương mới bỏ của chạy lấy người.
Nhặt vài hòn chơi xem có phải mơ không?
Sấu sọc
chặn lối, nó há cái mồm không răng ngộ nghĩnh, đập đuôi xuống đất ra hiệu cho
chủ nó dừng lại. Phía trước một cái lối nhỏ hun hút đi đến đâu không biết. Thôi
thì về.
Trưa đó,
chúng lại cho ăn đồ biển ngâm quả chát, chua. Vẫn không có đồ chín bằng lửa.
Con dã nhân hiểu là lửa sinh khói dễ bị lộ, dẫn người đến. Nó ngoạm sống nuốt
tươi mà bắt ta nhập gia tùy tục thế này thì ăn sao được. Ta vẽ vào lá khoai
bảo: "Lần sau chúng mày mang tôm sống, cá tươi đang bơi đến". Chúng
hiểu ý. Chiều, chúng nó bọc cá tôm đang bơi vào trong lá khoai để sấu nhỏ
mang vào thả trong một hốc nước gần bể tắm.
Ta bới đồ,
ôi mù-tạt hảo hạng, gia vị, hạt tiêu đây! Chị lại ăn đặc sản rồi, con sấu sọc
cũng thích món ăn của người. Xưa nay con nào chẳng thích cái trò người. Hở ra
là bắt chước. Thời loạn, khỉ nghe tiếng xoèn xoẹt của đạn pháo, nhảy từ cây
xuống hố nhanh hơn người, tiếng đầu đạn u u thì vô tư bứt lá, hái quả?
Chiều nay
máy tính hồi pin, ta mở ra mà không xác định được tọa độ hang, không liên lạc
được với thành phố. Gặp anh em gấu nhăn nhó, ta ra hiệu cho chúng yên tâm, ta
sẽ cho chúng làm quen với tin học cơ bản vài ký tự a, b,c.
Chà! Ông
người Bảo Phải Nghe lại viết gì đây? Ta khốn thế này vẫn không buông tha ta, giỡn
ta, dọa ta hả? Yêu mến ta sao không chia tay người yêu cũ, bỏ thành phố "khó nghe" ấy
ngược về quá khứ yêu ta, cưới ta kiểu tương lai.
Sống qua
cái hang thủy quái này mà về được cũng lắm chuyện nổi tiếng đây, ít cũng ngang
với ông Amstrong lên mặt trăng. Bố mẹ ơi! Con sẽ về. Đúng! Trong mọi trường hợp
không thể mất niềm hy vọng. Ta ngêu ngao hát "Giữ lấy trái tim đòi sống
yêu đời,..." "chim bay đi rồi chim về tổ..." cho nguôi nỗi buồn
người thụ án chung thân. Ngày mai ta
soạn giáo án bắt dã nhân học. Mày muốn làm người hơi khó đấy!
Ngày thứ
mấy rồi?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét