CÂU CÁ
Ngồi
ghế công chức, tôi vẫn ngứa nghề, thỉnh thoảng tôi lại mướn con xe chạy chơi. Tay
xế kính hàn cười bảo tôi về đội ôm tay lái cho khỏe, nó mời tôi đi câu vào một
ngày nghỉ cuối tuần. Hôm đó, nó lấy xe công đi. Người ta nể nó sống lâu trong
đội, so với các chuyến chơi xuân kết hợp công tác của các sếp nhỡ- nhí- kễnh ở
trong sở, chả là gì ! Chúng tôi chạy về hồ cá phía Tây- Bắc thành phố, nơi mà
gã xế sành điệu đã đưa dẫn bao công bộc Bắc- Trung-Nam về Kinh Thành cùng họp
hành, du hý.
Theo
gã xế giới thiệu, thì khu biệt thự này gốc là dinh thự của địa chủ phú ông gì
đó, đời con phú quý giật lên vào thời kỳ đổi mới kinh tế theo hướng thị trường.
Chủ nhà độ trên 60 tuổi, mặc bộ pi-za-ma lụa màu tiết gà, tóc đen trắng búi nhỏ
phía sau, đi dép cói, dáng nhanh nhẹn lịch thiệp của kẻ có quyền lực dựa trên
của cải và dòng dõi. Đã đặt trước, chủ nhà giành cho chúng tôi chỗ câu cá. Ngồi
trên đệm kiểu đệm thiền sư, bàn nước ô-sin, ống mồi và cần câu sắp sẵn. Mặt hồ
rộng, lưa thưa đám bèo hoa tím, bông súng trắng muốt, sóng lăn lăn, sóng nổi
trắng chứng tỏ đáy hồ gồ ghề, chỗ nông, sâu. Khi chúng tôi đến thì bãi xe đã có
mươi chiếc láng bóng, các cầu câu buông rèm, bóng người lờ mờ, tiếng cười rúc
rích khoan khoái lan tan vào mặt nước.
Tay
xế kính hàn cho hay, hồ câu này phải đặt chỗ trước cả tuần đến cả tháng. Người
ta cần không gian, bối cảnh để hưởng thụ, mưu tính, chuyện trò xả hơi và rất có
thể làm thơ, hứng phú, rũa văn, gọt hoa trái, mớm máp rượu trà, cợt nhả vào
nhau cho thỏa lòng ham muốn của một thời đói khát đủ thứ. Một vài cầu câu đã
giật được cá, cười đắc chí, vỗ tay, rồi im lặng. Người
phục vụ mang vợt ra lấy cá mang vô bếp, cũng có người câu được lại thả xuống,
hành hạ con cá đến “sứt môi, lồi rốn”
Tay
xế kính hàn cười dễ chịu, hắn mời tôi uống nước theo nghi lễ đạo trà, chắc là
đàm đạo việc gì đó hắn cần tôi sẻ chia, trao đổi, hoặc cũng muốn tôi cảm phục.
Hắn hút thuốc rồi chậm chậm câu chuyện:
- Nhiều lúc mình cũng
muốn học như H để giải nghệ xế nhưng lại thôi, đi cho mút mùa, ôm vô lăng xe lạnh,
đọc sách, cờ bài, nghe chuyện các quan, vui vẻ các em và… ở đâu kiếm được là
ấm. Ba mình là sỹ quan cấp tiểu đoàn những năm chống Pháp, quen nhiều yếu nhân.
Mình hưởng chút lộc công thần, đi lính hai năm tuyến sau thì về, thi đỗ đại học
nhưng mình lại đi xuất khẩu lao động ở đất nước Đông Âu có thiên hướng kinh tế
thị trường. Ba Lan đó, cuối những năm 80, ở ta và nhiều nước ĐA và SSSR treo
tranh ảnh như mấy tờ áp phích, lịch tờ quảng cáo hiện nay thì bị quy dung tục,
là vi phạm cảnh quan, bị cấm, bị lên án thì ở đó họ đã treo tranh nude và tắm
tiên trong cuộc cách mạng sex!. Mua bán ngoại tệ được lới lỏng. Mấy tay nghiên
cứu sinh ta sang đó học, thầy bảo: (Sao
chúng mày không qua Singapore, Thailand
học mà phải sang tận đây?). Trúng vài quả, mình học lái xe, rồi lọ mọ xin học
dự thính đại học tầm tầm của họ để mót kiến thức của quốc gia hướng kinh tế
chợ.
Môi
trường làm ăn hấp dẫn, mình lại bỏ học cùng mấy NCS đi đánh hàng sang ĐÂ- LX,
một vốn đôi ba lời đúng lý thuyết Cooc-nai phê phán “nền kinh tế thiếu hụt”.
Thời đó, mình cũng gặp mấy soái chuyên gom hàng, đánh hàng Thailand, Cổ Nhuế
bán vô xứ tuyết, ăn đủ. Nhiều thằng thư sinh, ở nhà không biết mua mớ rau, con
cá thế mà sang bên nầy làm ăn bạo dạn, liều lĩnh. Lợi ích luôn soi sáng đầu óc,
làm mạnh tính cách, tăng bản lĩnh. Cũng lạ, hàng vật tư, tư liệu sản xuất như
vòng bi, nicken, mớ phụ tùng kim loại-plastic, thùng tân dược,.. lọt bên này mà
về nước lại bị bắt giữ!
Trước
lợi ích, con người dũng cảm, lanh lẹn, tình cảm sẻ chia nhau từng món đồ… nhưng
cũng hèn lắm, tồi lắm, nhòm ngó, kê khai, khám xét, trấn lột nhau nữa… Đến bây
giờ mình hiểu đó là ấu trĩ như một thời gần đây chúng ta phân bổ hạn ngạch xuất
khẩu gạo, nhập phân bón, và nhiều thứ thuộc về trao đổi sản phẩm mưu sinh!…
Tôi
thấy mỏi chân, vội đứng dậy ra ngoài lán đi lại. Bỗng tôi giật mình khi thấy
cầu cá phía xa gần 50 mét có người đàn bà trông như mẹ M. Tôi dừng lại, lảng
tránh rồi lùi vào lán nhìn ra. Không nhầm, bà đi với ai đó, cả hai đều kính
đen, người đàn ông cao lớn bên cạnh ắt không phải bố M. Bà diện quý phái quá,
người đàn ông bật dù tím che bà, trông đẹp đẽ và yên bình làm sao! Họ ra bãi
bãi xe. Không biết ba M có hay, có ai hay ngoài tôi, mà có gì sai trái khi
người đàn bà 50 tuổi đã có chồng đi câu cá với người đàn ông, có thể là
bạn giai xưa và nay!
Than
ôi! sao tôi giống người không còn ở cõi đời, tại sao? hay thân xác, tâm tính
tôi là nơi trú ngụ của những oan hồn xưa nay. Cứ đà này tôi làm gã lên đồng ở
mấy điện phủ bói toán hoặc ra nhập hội “tiềm năng đặc biệt của con người”, hoặc
về với chùa Xanh, cạo đầu theo cô sư mắt to, trông coi nhà bia ký, chắc thành
danh!. Không phải, mà chính thế hệ tôi, thế hệ của cuộc chiến cuối cùng oai
hùng, đau đớn, không mấy ai ca ngợi, đã hy sinh rất nhiều. Anh bạn lính nhiều
lần đờ đẫn bên quán nước phố Trần Hưng Đạo, nhìn những chàng trai thành phố hôm
nay mà cứ ngỡ đồng đội mình ngưng đọng tuổi 20!
Cô gái
đã lọt vô lòng tôi. Sao, sao không phải là em, là M. Đến lượt tôi lấy đồ mớm
cho em. Lúc nhỏ đã từng bế em gái, cho nó ăn bột, nó ngậm bột phun phì vào mặt
anh, có lẽ bột gạo không được ngon, cũng có thể trời sắp mưa! Bất ngờ cô gái
vít cổ hôn tôi, ôi hai cặp môi nhờn mỡ, mắm cay và mùi tanh của cá, đúng là tâm
hồn ăn uống, cảm xúc gì đâu, lần đầu được con gái ôm hôn lại là thế này ư?Tôi
gạt đầu em sang vai để khỏi bị thêm nụ hôn cay nồng, mặn muội.
Lão
chủ ra hiệu thay người. Ba cô gái tươi cười nhận “boa”. Lúc sau, lại ba cô trẻ
đẹp vận đồ lụa mộc Vạn Phúc, mềm mại dáng thôn nữ đồng quê đến hầu ôm, hầu tuần
rượu cuối. Sau nầy, được biết các em đúng hiệu SV làm hợp đồng với hồ cá. Các
em hát một số bản nhạc đồng quê, dân ca vui vẻ. Gã kính hàn bưng bê cô gái, hôn
vào eo bụng, khiến cô bé buồn, cười như trẻ nhỏ. Tôi quàng vai cô gái ngồi bên,
giá như cô ta không phớt son phấn, nếu như cô gái gội đầu bồ kết, hương
bưởi “Phan Thị Thanh Nhàn”,… thì tôi sẽ
hôn “trả thù cô gái trước”. Tôi dị ứng với hóa mỹ phẩm, son phấn của nền công
nghiệp thời trang. Nghe nói, bột hóa mỹ phẩm có cốt vật liệu làm từ quặng
I-mê-nhít (cát đen ở Cẩm Xuyên, Kỳ Anh- Hà Tĩnh, tinh tuyển thành bột mịn
ri-con để chế tạo ra sơn, hóa mỹ phẩm, mầu hội họa,…)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét