CHIA CHÁC KIỂU MỚI
Giám đốc doanh nghiệp cộng đồng Đại Từ bàn với tôi về dự
án nhỏ phát triển hạ tầng dân cư. Một loạt hạng mục nêu ra đều cần thiết như
làm trường học, nhà trẻ bán trú, xây dựng chợ giao dịch lâm sản của toàn vùng,
phát triển du lịch sinh thái huyền thoại hồ Núi Cốc, nâng cấp hồ nước lấy nước
sạch cho dân vào mùa khô, đặc biệt là cứng hoá, bê tông át-phan hoá đường giao
thông liên xã, liên vùng vào những vùng sản xuất chè tập trung để giảm chi phí
vận tải. Chúng tôi làm việc với địa phương về quy hoạch, bản quy hoạch khá cũ
kỹ nhưng là những phác hoạ cơ bản về tương lại Đại Từ, tiếc rằng ngày đó những
người lập quy hoạch chỉ chú trọng đến nông, lâm trường, hợp tác xã và xí nghiệp
quốc doanh, họ không chú ý đến hộ, và các doanh nghiệp ngoài quốc doanh nên mọi
tính toán có vẻ “kính viễn vọng”.
Tôi
gọi về Hà Nội hỏi sếp, sếp chỉ đạo: “cứ làm theo quy hoạch ngành và lãnh thổ đã
phê duyệt, ưu tiên phát triển hạ tầng phục vụ sản xuất kinh doanh, chú trọng xã
nghèo,… khảo sát và xây dựng dự án có tính khả thi, đề xuất Trung ương cho thí
điểm mô hình phát triển cộng đồng hài hoà lợi ích, phát huy tiềm năng, đổi đất
lấy hạ tầng,v.v… ông thuộc bài như cháo chảy, nói viết, nghĩ như nhau nhưng mưu
tính, quyết định lại luôn bất ngờ.
Tôi
gửi thư cho S, chuyển những số liệu cơ bản của huyện Đại Từ và của vùng ven núi
Cốc để em tìm những giá trị tương tự, kinh nghiệm phát triển kinh tế-xã hội
vùng ở bất cứ đâu ngoài lãnh thổ. S rất thích, đùa : “khi ở Cửa Lò anh mới biết
câu mực, lên núi Cốc anh “câu cá” giỏi quá, năm trước năm sau mà “I-van hung
bạo” hơn nhiều!..” Chắc lại cô thư ký kiêm nhà báo B buôn chuyện với S. Cũng
rất có thể S có con mắt thứ ba của người Thành cổ. Con mắt ấy theo năm tháng
bụi trần đã lẩn sâu vào trái tim khối óc người này, người nọ ở độ sáng khác
nhau, họ có rung động, và các giác quan cảm nhận hơi khác người quê ở từng sự
vật, lời nói, cử chỉ dáng đi, ở cảm nhận đồng quà tấm bánh mang nhiều yếu tố sở
thích gia truyền, gia bảo. Cũng là ăn rau muống, cà pháo, có những gia đình
trên phố cổ mấy đời cả trên trăm năm nay chỉ mua ở một vùng. Mùa hè người bán
rau gia truyền ở ngoại thành chỉ bán cho những nhà đặt mua, họ buộc mớ rau ngay
trước cửa, có lúc kèm theo hoa tươi. Họ sành điệu rau sạch, hoa tươi.
Nước
chấm, bát canh rau, canh chua,…Hà Nội, ai đó có phúc được mời thì nhớ muôn đời.
Mẹ tôi cũng bán ốc nhồi, mướp hương từ năm 1960 cho dân phố. Người cất ốc nhà
tôi xưa gánh, nay chạy xe đến ào một cái là xong. Thành phố đua nhau sành điệu,
cái gì ngon miệng là bán chạy, người ăn như hoẵng, người bán vui tươi. Cuộc
sống dân giã vô tư, họ đâu cần dự án, cần kế hoạch hoá, mà chính mấy ông văn
hoá “Folklo” hoặc mấy bố ở Bộ “đồng ruộng và thôn ổ”, Bộ Khoa học, cùng các
viện nghiên cứu phải mò mẫm tìm hiểu cuộc sống nhân dân, chạy dự án nội ngoại,
dụ Tây xồm vào làm cái survey-market chỉ điểm cho nước khoáng, hoá mỹ phẩm, tân
dược thời thượng tràn vào bán khuyến mại, hai bên viết báo cáo khoa học, sau đó
mông má thành sách, luận văn thạc sỹ, tiến sỹ, tính điểm công trình lấy bằng
giáo sư.
Sự ăn
chơi hay văn hoá ẩm thực Hà Nội còn phải bàn, và nhiều sự nữa, tôi biết điều đó
do những lần đi chơi với S, đi hầu sếp và sưu tập tư liệu cho M làm luận văn.
Khổ cho những cô gái quê mùa xinh đẹp sớm sa chân làm dâu nhà gia giáo, phố cổ
kinh thành, cũng như những chú trai làm nghề “bảo vệ pháp luật” làm
rể những gia đình buôn bán mất
gốc Hà Nội thì cũng chỉ là cửu vạn, kiêm mõ hề! Thứ nửa phố, nửa quê như tôi,
nửa thị dân, một phần nông dân chất phác nhảy lên làm công chức tốt hơn là cứ
nguyên canh, nguyên cư mà sống với nhau! Nhiều lúc thương mấy thằng bạn, chẳng
hiểu sao rạt vào ở rể mấy nhà phố cổ, vợ chồng leo lên “chuồng chim” nhìn ra
mấy cái hồ ô nhiễm. Lần đi đám cưới thày dạy học là dân quê mới lên trí thức 5
năm, đón dâu phố Hàng Bài, tự dưng tôi ớn đến cổ. Sau thầy đi học phó tiến sỹ ở
đất nước I-van, về nước trở lên bạo dạn, hiện quân hàm Vụ phó Bộ “Tri thức và
Đạo đức”.
S gửi
cho tôi tài liệu về một vùng ở Bắc Âu, thấy sự thật nơi đó là viễn cảnh xa xôi
của chúng ta bởi họ đã làm quy hoạch phát triển từ trên 100 năm này và trung
thành với quy hoạch đó. Ở ta cứ 5, 3 chưa đến 10 năm lại sửa quy hoạch một cách
đảo lộn. Năm nay quy hoạch chè, năm sau nữa lại cà phê, mía, rừng nguyên liệu
giấy thì đúng là “loạn” quy hoạch. Trong khi ở đất nước hoa anh đào công nghiệp
hoá nhưng họ vẫn giữ được những vùng sản xuất truyền thống theo phương châm
“mỗi làng một nghề- chủ yếu ở Kansai, phía nam đảo rung động” cá tươi, rượu
xa-kê, hoa anh đào bát ngát xa trông.
Các “làng văn hoá” ở Cao Ly sản
xuất củ cải bằng bắp tay bà hàng thịt ngõ nhà tôi, họ chế biến “kim chi” bán
tràn các siêu thị Hán Thành, xuất khẩu ra nước ngoài. Biến cái cội nguồn thành
nếp sống hiện thực, thành mặt hàng xuất khẩu,… Tôi hướng “nộm” tìm cách
Đông-Tây kết hợp cho dự án phát triển cộng đồng Đại Từ. Một lần được bám càng
đoàn công cán, tôi chiêm ngưỡng các cô gái môi tím ở siêu thị, bên sông Hàn,
trong công viên thấy ấn tượng nhất là ngực các cô gái nở ra vừa phải trên thân
hình có chiều cao tăng đến 3,5 cm trong nửa thế kỷ qua. Hỏi, được biết là các
cô ăn
“kim chi” hàng bữa, định lượng calo vừa phải, chịu đi bộ vui chơi, chứ
muốn ngực nở xồ ra thì chả mấy tí. Gã thạc sỹ, học Hàn Quốc cũng xác nhận điều
đó.
Đoàn
khảo sát đi một vòng quanh bờ, lấy mẫu nước, đo độ PH, nhiệt độ, tốc độ dòng
chảy, chụp hình, quay camera hồ Núi Cốc sau cơn mưa mùa Thu. Đẹp tuyệt vời khi
ta nhìn ở góc độ thấp lên cao, khi ta hạ mình xuống thì nhìn lên thấy cái gì
cũng đẹp, góc độ ấy chỉ có ít dân chài lưới, cua ốc đồng chiêm trũng, thợ
đấu Hà Nam
được nhìn. Qua những đồi đảo, đi qua eo lạch thấy vượn hót, khỉ đánh đu, chim
bay cả đàn trong những lùm cây xanh. Các bạn đối tác nước ngoài rất khoái, họ
kêu lên : “Thiên đường! sao các ông không làm du lịch sinh thái” : “Vâng, chúng
tôi sẽ làm, các ông mỗi năm dẫn 1000 khách tới ở cả tuần mà chơi. Khi làm dự án
thì ai cũng vẽ giỏi, lãng mạn lắm nhưng đi vào khai thác thì nhiều khu du lịch
chỉ mơ cả năm được một ngày lượt khách vào Phủ Tây Hồ, đền bà
chúa Kho đầu cuối năm! Còn nhiều yếu tố văn hoá, lịch sử tâm linh thổi vào năm
tháng. Chúng tôi không thể theo kịp Pat-tay-a, Phu Kệt của Thái Lan với phương
trâm tuor 3S, nhưng có thể chúng tôi sẽ biến vùng này thành khu du lịch sinh
thái 3X : chè Xanh- gái Xinh- thử Xem-
Tôi trả lời, gã tóc nâu rẩu môi gật đầu”.
Phần
tài chính của dự án thực sự nhức óc, chúng tôi đã tham khảo tiền hậu của mô
hình “đổi đất lấy hạ tầng” ở Đà Nẵng, Vũng Tàu, Thái Bình, và một số nơi, nhận
thấy đạo lý chỉ là chiếc ô để trai gái núp bóng sờ xịt, cậy quyền thế, tránh
nắng mặt trời. Người ta đã trộn cơ chế thị trường và quyền lực thời bao cấp
quán tính đến hôm nay cùng với gia vị bọn con phe, đầu nậu, đĩ điếm, bảo kê,
giang hồ,…có từ thời đổi “cừu lấy rìu” ra bột làm bánh mà không phải ai được ăn
cũng có hương vị định lượng ngang nhau.
Điểm
mấu chốt phương thức này theo đề xuất của chúng tôi là loại trừ việc bán đất
cho cá nhân. Anh giám đốc doanh nghiệp cộng đồng và đối tác chất vấn : “lấy đâu
ra tiền mà làm hạ tầng” Tôi bảo : “Dự án không hiện lên một cắc mà dùng nguyên
lý hàng đổi hàng, đất đổi đường, đổi trường, đổi điện, đổi lấy tất cả vì con
người ta đổi mạng mình lấy đất thì đất đổi được mọi thứ trên đời, kể cả với của
cải ngoài hành tinh- Tôi mở sơ đồ quy hoạch, bật máy tính chỉ ra những điểm
riêng của dự án, thực chất tôi đã ước tính dòng tiền, dòng đời, hệ số tương
quan, hệ số hoàn vốn và hệ luỵ của dự án… sau mới đổi ra hiện vật.
Tiền
ngay táo tươi, của miếng chín ai mà chả thích, chính việc dùng tiền tươi và
thói quen tiền mặt đã làm hỏng trẻ em và người lớn. Khi còn bé, tôi thích mẹ
chợ về để được bới quà trong thúng, khi ta đến thăm nhà có người già trẻ em
cũng quà liền tay. Nhưng khi lớn lên, lần đầu được mừng tuổi Tết tôi thích tiền
từ đó, vì có tiền đi mua thứ khác theo ý mình khoái lắm. Sáng tạo của nhân loại
là tiền, vỏ hến, hạt tiêu đã từng là tiền, không hiện đồng tiền thì không gọi
là kinh tế thị trường, nhưng kinh tế hậu thị trường lại quay về hiện vật, đồng
tiền chỉ ghi sổ tựa như quyền rút vốn đặc biệt do IMF quy định! Thực ra tiền và
giá trị chỉ là quy ước, cũng như quan niệm số đo về cái đẹp ở mỗi thời đại khác
nhau, thời phục hưng phồn thực thì con gái bụng phải to, cái gì cũng đẫy đà,
thời nay eo ót, chân dài, dây dây, dày dày… Theo tôi khoẻ ngoan là sướng nhất!
Trong sở tôi có kẻ thích nhậu hậu tạ, có kẻ thích tiền, tôi cũng thích tiền,
bởi vì miếng ăn quá khẩu thành tàn, miếng nhục, nhậu nhẹt sinh bê tha, sinh ra
công đoạn ba gái gú nhà hàng, bao bì condom kinh tởm thứ hàng chợ, mà thằng nào
khinh suất gặp ết lúc 59-62 tuổi không sao, tôi mới ngoài ba sọi không thể chết
vì thứ đó, cũng không thể chịu được thứ khoái cảm lừa đảo”. Tay
giám đốc cười: “anh lại “khoai sọ” rồi, tình và tệ nạn xã hội để lúc khác, bây
giờ anh trình bày tài chính của dự án ”:
1- Hồ
Núi Cốc là của trời, của đất Việt Nam, của tỉnh, của huyện, xã, thôn bản, của
dân trong vùng do vậy mỗi người dân Đại Từ được chia đất cách mép nước một
khoảng bằng xa lộ tiêu chuẩn, mép nước tính theo mực nước lúc cao nhất trong
năm, có xét yếu tố đường cong và
hướng của phong thuỷ phương Đông và tập quán sở tại.
Trước khi chia phải trừ 1/3 chu vi mép nước cho dân ngoại huyện, ngoại tỉnh.
Dân trong huyện cứ chiểu theo năm tháng sinh sống, vị trí nhà thổ cư cách mép
nước và đạo đức, công lao, mà chia quyền
sử dụng 99 năm.
Cách
giao đất có thu tiền, cho thuê đất để các công ty kinh doanh và thu đất của dân
có bồi thường, để lại một phần đất cho dân làm dịch vụ, xin thưa với nhà đất là
cổ hủ lắm rồi, kiểu vụn vặn chia chác đó sinh chuyện đục nước béo cò… công ty
cổ phần và việc chia, bán, nhượng cổ phần là một sáng tạo vô hạn, nhưng nhân
loại hiện nay vì tính tư hữu đã không dám làm điều tốt cho cộng đồng, không dám
làm lợi cho toàn thể cộng đồng theo một
phong cách mới, không dám vĩnh biệt cổ điển. Chúng ta đã áp dụng kinh tế thị
trường kiểu chợ mua bán trao tay mà chưa
thấy hết cái hay của đồng tiền, chưa thấy nhân cách ẩn giấu vĩnh hằng trong tâm
hồn cô gái điếm, kẻ mắc tệ nạn xã hội để có cách phục hồi. Tiền là giá trị theo
đúng nghĩa của nó nhưng mãi mãi xa lạ
với chúng ta.
4- Hợp
đồng giao đất ven hồ được giao ngay khi ký giấy phép đầu tư. Sau một năm công
ty không thực hiện cam kết tỉnh sẽ thu hồi đất. Sau khi hoàn thành những hạng
mục hạ tầng huyện sẽ giao sổ hồng, cứ thế mà kinh doanh, mua đi bán lại quyền
sử dụng đất có hạ tầng một cách thoải
mái bởi khi đó giá trị quyền sử dụng đất đã “ôm hôn, bắt tay thân mật” với giá
thị trường đất đai, bất động sản. Cách này hạn chế tối đa sự lừa đảo, kích
thích, đô ping, cưỡng hiếp giá thị trường, của nhóm có quyền lực, đầu nậu và cò
đất. Người có tiền, người có quyền cứ theo lô mà mua, bán sòng phẳng, mua xong
biếu ai, cho ai, hối lộ ai… vô tư theo giá thị trường đã được hình thành từ
hoạt động đầu tư đích thực.
6- Các
công trình hạ tầng khác như trường học, bệnh xá, nhà văn hoá có thể áp dụng
nguyên tắc cung ứng dịch vụ để trao đổi, ví dụ: ai bán hàng tiêu dùng cho học
sinh 99 năm phải trang bị bàn ghế, thiết bị chiếu sáng, quạt, bảng. Ai mở ki-ốt
phải tự nguyện góp vốn xây chợ, như chợ Đồng Xuân, Bách hoá Tràng Tiền-Plaza,…
Theo nguyên tắc cộng đồng, đừng để vốn ngân sách thả 2, câu rút lại 1,2 thì có
mà thành “đầu heo nấu mấy nồi cháo” hay “cú kêu cho ma ăn” hoặc “chung voi với
đức ông” thì hỏng hẳn.
Tay
giám đốc hỏi tôi: “Anh không làm mảnh nào để làm nhà nghỉ cuối tuần”. Mấy bạn
đối tác nói : “Hay lắm, ông học cách chung chia đầu tư này ở đâu đấy”. Tôi
không trả lời giám đốc mà trả lời đối tác đang chăm chú, suy tư:
- Tôi
học cách chia thịt của thừa tướng Trần Bình (thời Lưu Bang) lúc còn là học trò.
Chia thịt một con heo nhiều phủ tạng rất khó, phải biết sở thích chung riêng
của những người đã góp tiền, góp công nuôi nó: Đơn giản như chia bốn đùi, xẻ
cột sống, chia tuỷ, còn khấu đuôi, bộ lòng, dồi tiết, cắt lưỡi, bổ thủ; vén
tai, vạch thịt cắt thế nào không lẹm,... Riêng chỉ có món tiết canh là dễ chia,
máu ấy mà, máu ở trong thân thể thì quý, khi đã trào ra như tiết lợn thì cánh
thợ thịt làm vài tô, đĩa tiết canh vô tư; người không ăn được không tị, nhưng
trộn quá tay sụn thăn, cổ hũ, gan, tim thì không đùa; lá nách, ruột non, phổi
thì vô tư trộn vào đĩa tiết… Cách Trần Bình phải quy đổi kiểu “thắng cố” tức là
cho tất cả vào cái chảo nấu nhừ, húp. Ý tôi tức là quy hàng-tiền-lại quy tiền
ra hàng đúng công thức của kinh tế học - Người nghe nhìn tôi sờ sợ, hôm sau đi
phố nhậu bộ lòng lợn nguyên bản, họ mới cười vui”. Nhậu đến khấu đuôi tay
chuyên gia tóc đen hỏi:
- Các
cổ đông phải chịu, nhưng việc thế chấp khối tài sản vay tiền mặt hoặc tách ra
tài khoản cá nhân đi chơi bạc, bao gái, làm của riêng không dễ. Tài sản của
công ty là hiện vật để kinh doanh, có doanh thu trả lương, thưởng, chia lãi,
ban giám đốc được chi theo định mức, nhậu nhẹt cháo lòng tiết canh, quà biếu cũng
có định mức. Mô hình ăn chia của dự án chỉ thích ứng với người vì cộng đồng. Ở
đây không cần mánh rút tiền cho cá nhân, lại quả linh tinh, tất nhiên có lộc
vụn cho người lãnh đạo, quản lý.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét