THIẾU DƯƠNG
Mắt
Mùi mờ, căn bệnh thời kính thuốc lây lan hay mặt trời đang giảm lux? Sang nhà
hỏi thăm, mẹ Mùi cho biết độ tuần nay thị lực của Mùi giảm, em buồn nản, Viện
Mắt cho hay: Em không có bệnh gì về mắt, từ giác mạc trở vào thuỷ tinh thể,
võng mạc, kết mạc, các dây thần kinh thị giác bình thường, mắt sáng, máu hồng
trong hai mí mắt. Không rõ nguyên nhân mà hậu quả phải hứng là nỗi đau muôn
thuở, người bị chối từ tình yêu, cuộc sống không lời giải thích, mang hận vào
trong, người nghèo bị coi thường là oan sai của mọi thời đại. Mẹ Mùi buồn, bà
cho hay: từ hôm đi khám mắt về, Mùi khóc thầm, khóc nấc, có lúc nó gắt nguyền
đất, trời, đời để nó mắt mờ, chân chậm không rõ nguyên nhân, chẳng kính nào vừa
mắt.
Sáng
trong hơn, bốp nghe như tiếng tát, cái Mùi quay mặt lại tôi. Bốp, mắt tôi nảy
đom đóm, có tiếng vọng : đồ mù. Chúng tôi cùng tự xoa má, nhìn quanh, nhìn nhau
mà chẳng thấy ai, má ửng đỏ! Sau này Mùi nói, lúc đó em nghe thấy tiếng: mở mắt
ra. Trời ơi, cứ tưởng cô gái Kinh thành kia đã nhập vô M, an thân hạnh phúc,
nào ngờ cô ta đã chối từ, tôi nhận thấy có gì bất ổn với M, biết nói sao? Thần
Ban mai đã từng ghi nhận mong muốn của tôi và M về một ban mai hồng trên lưng
rồng (cầu Thăng Long). Nợ đã đảo sang
Mùi và tôi. Món nợ 1000 năm đâu dễ xù!
Vẫn
như hai hôm trước, những cái tát thẳng tay đau hơn nhưng mắt tôi cũng thấy sáng
hơn. Thử xem kết quả, tôi giật mũ trên đầu em chạy về phía để xe, Mùi đuổi
theo, nó đuổi nhanh quá, chưa bao giờ tôi thấy phải chạy nhanh hơn để giành
thắng lợi trong các cuộc thi, những ngày đi học muộn, trong các trận đánh mà
phải chạy để thoát khỏi vùng giặc sẽ nã đạn pháo. Qua bãi cát, tôi chạy vào bãi
ngô, Mùi vẫn đuổi theo, trời đất ơi mắt nó sáng, chân chạy nhanh theo định luật
Anhxtanh rồi (thời gian tỷ lệ nghịch với tốc độ). Vừa chạy vừa nghĩ, lại cô gái
Kinh thành nhập vào Mùi, tự nguyền rủa mình ngu dại vào một chiều hôm từ nhà QH
qua bức tường bị phá, tha thẩn ngó, sờ
nắn vào các hốc đất đá sâu trũng của chân Thành cổ lần đầu phát lộ. Có tiếng
reo bên tai : anh không thoát được đâu, anh không đau, nhưng anh phải đền tình
1000 năm cho những người con gái trắng trinh đợi chờ, người yêu chinh chiến
không về. Tôi chạy, hướng về phía bờ nước, đến bãi cỏ thì ngã vật ra và thét
lên:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét