Thứ Hai, 21 tháng 10, 2013

3.




      Sợ cũng phải sống, bài học của phù thủy dậy trò cách vào phòng thi mang "phao" tháo chốt áo quần, lừa giám thị cũng là tăng bản lĩnh bất đắc dĩ ở thế "tuyệt mệnh", nhiều đứa đỗ vớt đỗ dư hai điểm là do học được bản lĩnh xấu của gã phù thủy.
       Sau món đồ ăn kiểu "camping" của dân du thuyền, My Xinh xếp đá, rải lá ngủ, vừa chợp mắt, em thấy có hơi lạnh, mùi  rong biển, em mở mắt thì thấy nàng tiên cá cao ráo, chân đuôi dài, mặc áo liền thân có vẩy lấp lánh như minh tinh màn  hình lớn, giống nữ tài tử dạy thú, tiên cá quỳ bên xòe đuôi lại càng đẹp, đẹp chưa từng có ở núi cao, đồng rộng, thảo nguyên bao la của xứ Thổ Thần .
       - Em đừng sợ, chị là thần dân của bố Thủy Tinh.
- Em chào chị.
My Xinh tự tin hơn trước tiên cá dịu dàng.
       Tiên cá kể cho My Xinh chuyện dưới nước, lối sống khác biệt đất liền, nhưng tình yêu sự sống, lòng ham sống khỏe đẹp thì như mọi sự sống vô cơ, hữu cơ, vô-hữu cơ ở mọi nơi.
       - Em không thể kết duyên cùng Thủy Tinh, chị không nghi ngờ tình yêu, nhưng môi trường khác nhau chỉ hạnh phúc được  99 năm thì quá ngắn ngủi.
My Xinh nghĩ, tiên cá yêu Thủy Tinh nên tìm cách cản đường tình duyên hai đứa, em mạnh dạn trình bày.
       - Chúng em yêu nhau mấy năm nay đẹp lắm, em nghĩ lấy nhau thì vẫn thế, chúng em xin hai vua cho làm nhà bên bờ biển, ven vịnh kín gió Văn Phong, hay Cam Ranh, hoặc cửa Nhật Lệ, cùng lắm thì làm Thủy Cung Thăng Long ở bán đảo Tây Hồ…nếu đất đai đắt đỏ, anh ấy bảo ra đảo ở, đảo dừa, cọ này cũng được. Chúng em có nhau trên bờ đêm hôm, chiều tối, bình minh. Ban ngày nắng gắt cũng là lúc anh ấy đi làm dưới biển, em cũng đi chăm sóc vườn đảo, dạy khỉ thành người. Ngày nghỉ, anh ấy đưa em đi tắm biển, vào giếng Tiên trong đảo, ngày mưa thì anh ấy ở trên bờ lại càng khỏe. Vợ chồng đâu phải lúc nào cũng kè kè bên nhau, chán lắm, sinh cãi nhau đấy, trên đất liền em thấy nhiều chuyện vợ chồng quẩn quanh quát tháo, bĩu môi, trợn mắt chối. Hôn nhân dưới biển cũng cổ hủ như thế, nên Thủy Tinh đã yêu em, em yêu chàng như chị đã biết.
       Tiên cá nghênh đầu lắng nghe, đuôi đập đập xuống lá bộp, bộp có vẻ nóng tiết, nàng hiểu thấu lý sự không cùn của đôi trai gái trái khoáy mắt dân Thủy Thần và người Thổ Thần.
       - Chị cũng chỉ mong tình yêu và hạnh phúc dung dị như em, anh ấy không phải của chị, chơi với nhau từ bé nhưng chị chưa được một lần bên bờ cát trắng với Thủy Tinh - tiên cá nói có vẻ tội nghiệp, nàng lấy vây vuốt má My Xinh, My Xinh lạnh ớn mình. Tiên cá đi rồi nhưng không quên cảnh báo:
       -  Hãy cảnh giác với viên quan  thú mỏ vịt, nó thuộc loại lưỡng cư tráo trở, vợ nó biết cho con bú, nó bơi nhanh, rúc mạnh, bắt cá tôm rất giỏi, phàm ăn, tục uống, sinh hoạt ngoại hôn bừa bãi với con trên đất và dưới nước… chị ghét, ghét muốn khóa cái mỏ, buộc cái đuôi nó lại.
       -   Em cảm ơn chị.
       Tiên cá đi rồi, My Xinh thấy mình lớn hơn, vững vàng hơn trong chuyến đi mạo hiểm với tình yêu. Từ bờ biển, Thủy Tinh chạy lại, chàng gọi "My Xinh, My Xinh ơi…" hòa với tiếng gió âm vang vùng biển, biển chợt bừng sáng. My Xinh vùng dậy chạy lại phía chàng, em đã quen với áo quần chàng nhanh ướt, nhanh khô.
       Đương nhiên họ ôm nhau, trong đêm tối nhưng cả hai vẫn nhìn thấy ánh sáng tình yêu trong mắt nhau, biển ngả sang màu tím dịu êm, đêm đầu tiên hai đứa xa nhà. Mệt quá, chúng ngả lưng ngủ thiếp như trẻ con sau ăn uống, nô đùa.
       Bình minh trên đảo tuyệt vời, My Xinh dậy sớm hơn, em ngắm con trai Thủy Thần đang cố giấc, một đứa con trai của biển vạm vỡ giống như con dân chài, chỉ khác cái áo, quần dưới ánh sáng thấy nó biến màu như con kỳ nhông trên rừng. Có lẽ do bị chài lưới, đơm đó, xỉa nhọn của ngư ông nên nó phải thế  để lừa mắt người săn bắt.
       Đảo giữa đại dương có không khí tinh khiết nhường nào, My Xinh thấy dễ thở, cảm giác thân thể rộng rãi với thiên nhiên, khác xa cảnh "tù ngục" Đông cung đài các kiêu sa với đám quân hầu nhòm ngó, gã Sơn Tinh to khỏe mượn tình rượu thơ "thanh hạc lầu" cùng đám lạc tướng, kỹ nữ rồi lẻn về bên cửa sổ Đông cung ghẹo nàng.
       Gã có công trị thủy nên vua cha nể sợ. Gã yêu đất, gã đánh nhau mở đất làm lều ruộng cho dân 1 thì làm vườn nhà gã đến 3 phần, gã  làm được nhiều việc cũng chỉ mong làm con rể Thổ Thần. Cung cấm có vô số công chúa, nhiều thục nữ xinh đẹp là con lạc tướng, lạc hầu mà gã chỉ yêu mến My Xinh, lẽ giản đơn là em xinh đẹp hơn, trung thực, thông minh hơn người đóng khố, cuốn vỏ cây ngang hông. Em hiếu lễ với cha mẹ, được tặng quà gì cũng mang về biếu cha, cha mẹ tặng lại mới dám nhận, em không ngao du theo thói thời thượng thô phàm của cuộc sống thóc mục, khoai mầm.
       Em đã thưa với vua cha về chàng Thủy Tinh yêu mến, cha khuyên con giữ thân mình trước biển cả sớm triều dâng cao, đêm sóng thần dữ dội, nhưng không cấm cửa Thủy Tinh, vì vua cha đã thấy chàng Thủy Tinh chân ướt, chân ráo, chân thành nhiều lần bên song Đông cung mùa lũ sớm, lũ nhanh.  Mùa Thu mà My Xinh hằng mơ ước.
       My Xinh gọi Thủy Tinh dậy, hai đứa quỳ trước Thần Ban Mai, sau đó tự thú tội trước bình minh chuyện tối hôm qua. My Xinh kể trước, Thủy Tinh tin gần sái khớp cổ. Thủy Tinh kể:
       " Nóng quá, anh xuống nước, ai ngờ một bờ biển hiện lên, thấy em đang tìm vỏ sò trên biển, anh gọi, em chạy, anh đuổi mãi  không bắt được em như mọi hôm mình vui trên bờ cát, anh đuổi đến cùng đường thì "em" biến thành con cá mập còn hai răng cửa, bốn răng nanh, nó dằn:
       - Anh không thể cậy con vua, muốn lấy ai cũng được, phải về thủy cung lấy tiên cá, trái lời nguyền thì vương triều bố con anh và vương quốc Thủy Thần của chúng ta sụp đổ vì lũ người trên cạn.
       Con cá mập này bị ngư dân nào đó trừng phạt hàm răng vì tội nuốt người, làm đắm thuyền, và nó thành hoạn quan ngay sau khi ngư dân quá khích kiểu thú y rồi phóng thích, nó thù hằn người trên đất liền, ghen ghét thần dân biển cả, nó ghét cả con tôm chậm tiến hóa, nó…nó ghét em, không thích anh yêu em.
       - Ông không thể vì thù riêng mà lây sang chúng tôi, tình yêu của chúng tôi không làm mất miếng ăn nhà ông, không tổn hại sinh vật trên đất liền, dưới biển cả, sao ông lỡ hại tôi ?. Chúng ta sống cùng vương quốc mà tư thù để làm "quà" cho ngoại xâm hả?. Ông có lỗi, ông chịu, mà bây giờ ông có chức quan hoạn, đi với nàng tiên cá nào chẳng được.
       -  Tôi cảnh báo trước, anh không nạn ở biển cả thì bọn trên cạn như gã tướng Sơn Tinh cũng không tha cho anh cái tội để người đẹp của họ yêu anh.
       - Tôi sẵn sàng vì tình yêu mà đối đầu với tình địch, sẵn sàng cùng chiến binh thủy sinh hy sinh cho sự bình an của biển cả. Đó là lời vua cha dậy, mong ông cùng thủy dân bảo vệ lẽ phải, bảo vệ hòa bình
       Anh lấy tay vuốt hàm cá mập, cầm cái răng nanh xem nó còn chắc không, cá mập móm bỏ đi, anh chạy về với em, anh lo cho em một mình trên đảo hoang, anh sợ em làm sao thì anh biết sống thế nào…"
       Kể đến đây, Thủy Tinh sắp khóc. My Xinh mủi lòng muốn ôm chàng. Là giống đa nghi vì đã qua hoạn nạn, My Xinh vẫn cứng cỏi:
       - Anh khéo vờ như con thú mỏ vịt, chắc đêm qua đi ăn gỏi cá mú với tiên cá, say xỉn về muộn lại khéo vẽ chuyện hàng tôm, hàng cá, em không tin, xa em ra.
       Nói đoạn, My Xinh đẩy Thủy Tinh. Chàng buồn quá, không biết nói gì, Thủy Tinh lẳng lặng lấy sợi dây tết bằng sơ dừa tự trói mình dưới gốc cây cau cao vút hiếm hoi trên đảo.
       - Em không tin, anh tự tin, tự chứng minh, ít thời gian nữa anh về tiên giới làm dân của Ngọc hoàng, anh không thể sống trong tình yêu ngờ vực.
       My Xinh nhìn ra chỗ khác, chỉ lúc sau nàng quay lại lấy mảnh trai cứa đứt dây thừng, Thủy Tinh ghê gớm thật, chàng buộc nút chặt đến chết thật. Em ôm chàng hồi sức cấp cứu.
- Buổi tối qua anh bỏ đi làm em sợ quá, không có anh ai đưa em về.
 My Xinh quyết định hô hấp bằng môi miệng như bài tập cứu người chết đuối, em hút sâu vào miệng Thủy Tinh, hai đứa cười.
       Đúng hẹn, Thủy Tinh đưa My Xinh  lên bờ, một chuyến xe bò đón chở quà hải sản, một xe ngựa đưa em về cung điện Thổ Thần. Bọn thủy sinh cố nhảy lên bờ xem người sung sướng nhận đồ biển thể nào rồi té rẽ nước theo Thủy Tinh về biển cả.
       Trên xe bò có những  chiếc bánh dày làm từ rong tảo biển, trộn với cùi tôm đúng vụ, hấp chín theo phương pháp "đúc lạnh" *. Thứ này, người Thổ Thần ăn vào sẽ minh mẫn, hiểu lẽ phải trái của (Thiên-Thổ -Thủy). My Xinh đã ăn từ những ngày chơi đùa trên biển, đó là những chiếc bánh tiến vua bố, vua con mà bọn thủy sinh phải luyện đan theo phương pháp đúc lạnh.
       =>4



* Đúc lạnh là phương pháp làm nóng chảy kim loại bằng hạ nhiệt đến độ siêu lạnh trong môi trường đặc biệt.

2. ST-TT


Làm sao cấm đoán được tình yêu. My Xinh đi học, đi chơi đều bị lính hầu trai, hầu gái giám sát. Những báu vật của Thủy Tinh tặng đã mua chuộc được cả thầy phù thuỷ thì mấy cái vòng đá, hoa biển, mực khô đủ để bọn hầu tham lam lới lỏng vòng bảo vệ nàng, họ cũng chẳng thích gì việc "giam cầm” người đẹp, âu cũng là lệnh vua đối với kẻ làm công hưởng phụ cấp sinh hoạt.
       Thủy Tinh nhớ nàng, hằng đêm hay bình minh lại thơ thẩn lên bờ cát viết những ký tự tình yêu lên cát. Sóng gió, chân con còng, thuỷ triều lại xoá hết, nhưng rồi họ vẫn nhận ra nhau. My Xinh đem những viên cuội đen xếp lên cát trắng những ký hiệu yêu thương đáp lại.
       Một ngày hội mùa, Thổ Thần và muôn dân ăn tết bánh dày, đốt đèn, lửa trại nhảy múa hát ca, rượu say. Theo hẹn với Thủy Tinh, người hầu gái trung thành với món đồ biển được tặng, đã lén đưa nàng ra biển, họ mang theo giỏ bánh dày, bỏng ngô làm quà cho Thủy cung. Người hầu trở về, Thủy Tinh xách đồ, rẽ nước mời nàng xuống thuỷ cung chơi, ra mắt vua cha và thuỷ sinh.
       Một khoảng không tạo con đường ánh sáng dẫn họ tới thuỷ cung. Trên đường có những hàng rong rêu xanh mướt, ốc thè lưỡi, hến há mảnh chào họ, đàn tôm co mình uốn nhảy, cá bơi cả đàn  hát reo chào My Xinh từ xứ Thổ Thần tới thăm. Gần đến thuỷ cung, hai con bạch tuộc tung xúc tu chặn đường, My Xinh sợ quá nép vào Thủy Tinh. Mắt con bạch tuộc to bằng quả bưởi  “5 roi” lúc lồi lúc híp, Thủy Tinh chìa tay bắt, tiện thể "đấm mõm" mỗi đứa cặp bánh dày. Bạch tuộc vẫy xúc tu chào, cánh cửa thuỷ cung mở.
       Hôm nay Thủy Thần  thiết triều, văn võ bá quan đông đủ, hà mã và cá mập bên nhà vua, tiếp theo ngôi thứ sắp hàng theo độ hung dữ được người Thổ Thần và thuỷ sinh thừa nhận, cá heo sau cùng, tôm hùm hàng thứ ba, bọn cá đuối chầu rìa cùng vô số đại diện các loài cá, vẩy da chúng lấp lánh tạo nên ánh sáng thuỷ cung. Những con đồi mồi, rong tảo, giun, rắn, mực ống, san hô đỏ trắng tự kết vân hoa trang trí cho Thuỷ cung lộng lẫy.
       Thái tử Thủy Tinh dẫn My Xinh ra mắt vua cha và quan đại thần. Hai đứa quỳ trước điện hai tay vẫn khoác vào nhau để khẳng định tình yêu tiền hôn nhân. Trước đó, lễ vật mọn được hai đứa kính cẩn đặt lên bàn đá.
       - Ai bảo các con đến xin ta việc hệ trọng ?- Thủy Thần hỏi
       - Dạ, chúng con tự nguyện đến, tự con đón My Xinh về ra mắt cha và các quan, xin  triều đình định nghi lễ cưới xin-Thủy Tinh ngước lên trả lời vua, quay lại nhìn các đại thần.
       - Việc này để chúng ta bàn, xưa nay ta đã nghĩ đến việc giao lưu với xứ Thổ Thần để họ hiểu chúng ta, cùng nhau chia sẻ sản phẩm thiên nhiên, tìm hiểu quy luật của tạo hoá, cùng nhau bảo vệ sự sống trên hành tinh đặng nhân hoà, thuận thiên, địa lợi giữ vững mối liên kết Thuỷ-Thiên -Thổ vững bền muôn thuở. Con đã khởi đầu điều đó một cách tự nguyện, ta chấp nhận.
       Vua Thủy Thần hỏi thêm My Xinh về cuộc sống ở xứ Thổ Thần, hỏi thời tiết, mùa màng, mưu sinh khó dễ, họ nói chuyện cở mở thân mật. Sau đó vua nhắc Thủy Tinh dẫn My Xinh đi thăm thuỷ cung, lưu giữ nàng ở lại chơi  ít ngày. Trước đó, My Xinh đã viết thư để lại, xin phép, xin lỗi vua cha ra biển chơi mấy ngày.
       Thủy Tinh dẫn em My Xinh đi thăm đại dương bao la bằng "xe tốc hành" cá heo, hai đứa ôm nhau ngồi trên lưng chú cá heo ngoan ngoãn nhanh nhẹn, nước rẽ ra để My Xinh đủ không khí hít thở, ra khơi xa chúng bơi trên mặt nước.
       Buổi trưa chúng dừng chân trên đảo san hô giữa đại dương bao la, sóng vỗ nhẹ đu đưa hàng dừa, hàng cọ, bọn rùa biển sắp bậc cho hai đứa bước lên bờ. My Xinh thích lắm, phong cảnh trời mây, nước đảo gần nhau, biển trên trời, mây trời ôm biển, tiếng gió thổi hàng dừa reo khác dừa trên đất liền.
       Chúng đi chơi trên đảo như người du lịch, Thủy Tinh hướng dẫn em đi các ngõ ngách, giới thiệu các loài sinh vật biển, thế rồi chàng đi nhanh đâu đó biến mất vào trong làn nước. My Xinh tìm không thấy ai, nàng gọi "anh ơi! anh ơi! Thủy Tinh ơi, em đây! My Xinh đây,…" chỉ có sóng gió trả lời,  dừa hát ví, hát ru…
Em ơi em ở đây chơi
em sống muôn đời với đảo hoang vu
khi nào em biết mùa thu
biển xanh nổi sóng hát ru ơi à
em xinh tươi, em hiền hoà
tình em biển cả bao la với …chàng,…
       Cứ thế, biển hát, sóng ru, chiều dần buông, biển tối đen như mực tàu, thỉnh thoảng có ánh chớp sáng phía xa xa. My Xinh khóc hu hu như chú bé đốn củi đánh rơi rìu sắt xuống sông.
       Nàng chợt nhớ vòng tay ôm chàng làm tăng thêm thời gian sống trên cạn của Thủy Tinh, lại chợt nhớ thầy phù thuỷ phán: "Chỉ có đấng cao xanh trên trời có phép màu vô hạn, còn lại  thần đất và thần nước đều hữu hạn phép thần thông, cũng như bọn sỹ tử học thêm, học nếm, học chui thầy pháp, thầy tăng, thầy đồ, thầy cúng , thầy lang băm, các loại thầy, đi thi hơn đứa học một thầy một môn vài điểm, đỗ làm quan cũng không giỏi hơn đứa trượt thi về đi cày, chạy xe ngựa, bán hàng rong, đốn củi, đánh cá,…"
       My Xinh khóc, nín chuẩn bị cho một đêm trên đảo hoang giữa đại dương mênh mang sóng nước. Nàng sợ lũ tiên cá hiện lên đánh ghen. Sao chàng bỏ em đi lúc này, thử thách tình em để làm gì, không yêu chàng em xuống biển làm chi, vua cha Thổ Thần thiếu gì thuyền rồng đưa em ra đảo, có lính hầu, có chàng Sơn Tinh tuấn tú, dũng mãnh bảo vệ.
       Em yêu chàng từ vỏ ốc đầu tiên được tặng, chàng có biết không? hỡi đồ tôm cá.
 => 3

1. TRUYỆN SƠN TINH -THỦY TINH

1.    Thuở hỗn mang, thiên hà như nồi cháo lớn, sau đó sinh thái cực, lưỡng nghi, sinh tứ tượng, thành bát quái. Đất được ở riêng có núi rừng, đồng ruộng, sông hồ xen giữa, muông thú phân chia loài. Nước sống riêng có dòng chảy, biển  xanh bao la thông với sông hồ, có thủy sinh đa dạng. Trời của chung, cao xanh, mây, trăng sao, ánh dương rực rỡ… đất có thổ công, sông có hà bá, trời có thần thiêng, duy nhất chỉ còn con tôm dưới nước còn dấu ấn hồng hoang lộn ở trên đầu, vì vậy thịt nó là món ăn tăng trí khôn cho nhân loại. Khoa học của các nước G7 và nền công nghiệp giàu có của họ đã biết rõ tác dụng của tôm, vì thế tôm chiếm đến trên 60% tổng kim ngạch xuất nhập khẩu thủy sản của thế giới, chủ yếu đưa vào miệng dân các nước G7. Người ta phải nuôi nhiều tôm hơn nữa để đáp ứng các G8, G9 và G11 sau nữa của nền kinh tế trí thức, đưa bột tôm vào óc thay cho bột đậu dư thừa.
       Con tôm đã biết rõ chuyện tình Sơn Tinh-My Xinh và Thủy Tinh. Câu chuyện dự thảo lần đầu theo trí nhớ của một người ở nước G1, đã được ăn tôm từ trong bụng mẹ, chuyện như  sau:
       Không chịu cảnh “ta về ta tắm ao ta”, chàng Thủy Tinh chán cảnh hôn nhân biển cả, không ưng các nàng tiên cá xinh đẹp nhõng nhẹo. Sớm hôm chàng lên bờ biển chơi và gặp My Xinh con gái Thổ Thần cũng hay dạo chơi trên biển. Bờ biển nơi phân thủy âm dương, nơi giao lưu đất- nước - trời (Thổ-Thủy-Thiên). Chàng lân la chuyện trò, tặng em My Xinh  vô số ngọc trai, vỏ sò và cả hải sâm, cá ngựa, sao biển, đặc sản cho nàng My Xinh mang về biếu vua cha Thổ Thần. My Xinh yêu thích chàng như muôn chuyện tình cỏ cây, hoa lá cần ánh sáng, đất, gió mưa, khí tiết thuận hòa.
       Gặp nhau vội vã, chia tay lặng lẽ, Thủy Tinh lặn xuống biển sâu để lại trong lòng My Xinh nỗi chờ mong thắc thỏm. Những hôm biển động nàng nhìn khơi xa chờ đợi, cũng có ngày mưa lũ dâng lên rút xuống rất nhanh thì chàng Thủy Tinh lại vội đến bên cửa sổ Đông cung, áo quần chàng ướt sũng, đôi mắt trong sáng đặt vào cặp mắt ngây thơ tin yêu của My Xinh, tay chàng ôm giỏ quà tặng nàng những đồ biển yêu thích, nào là hoa biển, ngọc trai, lược đồi mồi, vòng đá quý ở độ sâu 8111 mét… nàng xếp đầy tủ kính, mang tặng bạn bè ngày sinh nhật, đem đổi bán ngoài hiệu kim hoàn để ăn tiêu, nộp tiền học thêm cho thầy phù thủy dạy con nhà trọc phú.
       Một hôm, sau bước dạo, bước chạy đuổi nhau trên bờ cát, họ lưu luyến chia tay dưới  ánh trăng mộng mơ, cả hai cười đùa viết những ký tự tình yêu vô tư trên cát trắng thì có tiếng cá quẫy mạnh. Nàng tiên cá hiện lên bên hai người:
       - Cô này là ai? Sao anh có thể từ bỏ lời nguyền của biển cả, sao anh có thể bỏ em đi với người của Thổ Thần, anh không sợ vua Thủy Thần trừng phạt?
       - Em về đi, anh về ngay, có đêm nào anh không ngủ ở xứ thủy thần, chúng ta không  thể ở lâu trên cạn.
       - Nhưng anh có thể biết bí quyết sống lâu trên cạn như bọn khủng long đã lên bờ tiến hóa thành thú dữ.
       - Anh không biết, có chăng chỉ em My Xinh đây dạy cho anh.
       Tiên cá giận dữ, vẫy vùng tung cát, túa nước lặn nhanh xuống biển sâu trong sự ngỡ ngàng đến hoảng sợ của My Xinh. Nàng ôm chặt lấy Thủy Tinh vì chẳng còn biết ôm vào đâu trên bãi cát trắng mênh mông đầy trăng và gió.
       Họ cứ  thế đến khi trăng tà trên biển, tiếng chuông chùa của sư già khó ngủ dóng dả sang canh. Hơi ấm, mùi thơm tình yêu của My Xinh đã làm cho Thủy Tinh sống lâu hơn trên cạn. Bất ngờ có tiếng ngựa hý, quân hô hét, đuốc sáng rực làm cả hai bừng tỉnh. Thủy tinh vội về biển cả, My Xinh lội nước tiễn chàng, ướt hết cả váy dài. Quân lính do Sơn Tinh chỉ huy đã đến bắt nàng lên kiệu về cấm cung. Từ đó My Xinh bị giám sát chặt chẽ, đi đâu có người kèm, Sơn Tinh được vua Thổ Thần giao việc đó cùng với ý thử thách phò mã tương lai với hy vọng trị thủy.
        2

Chủ Nhật, 20 tháng 10, 2013

Thư Xuân Hương hóa vàng gửi Chiêu Hổ (tiếp theo và hết)


Chiêu Hổ thân mến! 

Thế là Xuân Hương đi bước nữa, để mai mốt hồi xuân có mụn con kiêu ngạo, chia của nhà Tổng cóc. Duyên bén những ngày Tổng cóc gánh bạc, dựng lều, mài mực thi kiếm chút danh. Kinh thành bao dung ngưỡng mộ người tài đức, giàu có, cực nhọc kiếm ăn. Có học có hơn, Tổng cóc thổ nha ham hố phải thành một chức quan cai kho, phát chẩn.
Ngoài ba mươi cái xuân xanh hai đời chồng đã đời lắm lắm. Xuân Hương phận gái cần chốn nương thân, cần nơi bảo kê cho đường thi phú, nương tựa lầu son, nuôi gái lầm than kiếm ăn Cổ nguyệt Lầu.

Năm xưa dưới Phủ Vĩnh Tường cao sang mà bất hạnh, kiếp chồng chung cô quạnh những đêm dài. Quan phủ cần Xuân Hương tân trang thói phàm tục xứ mờ xa. Bà cả, bà hai chiếm chồng hàng đêm,sáng ra tóc bù, áo váy nhàu nhĩ, mặt tươi nham nhở cười ô uế vào Xuân Hương. Họ có cái quyền, có mẹo phàm dâm mà XH không có! Bù lại quan phủ cho Xuân Hương dự thăng đường mưu vài vụ xét tra, cùng những bữa nhậu hầu quan triều tuần du kiếm tìm thú lạ.

Lần này lấy Tổng cóc, XH không ở quê chàng, mà ở Kinh giúp chàng mưu sinh quan lộ.

Chiêu Hổ ơi, chàng đã lớn, danh đã thành sao chưa ngon bề gia thất, giữ tấm thân nguyên vẹn làm gì trong đời mưa gió tả tơi. Cũng phải thôi thưa người con trai sư ông một lần phá vận, một đêm thu đổ đốn ni cô, trăng vỡ nát ở vườn chùa sinh ra thằng người gọi là Chiêu Hổ! Chàng định tu hành kiếp quan Phật quên kiếp phàm trần? Ôi!XH khát thèm một tấm thân, một tấm tình,một con người như Chiêu Hổ. Bát nước đổ đi rồi, hai đời chồng càng mộng trai tân! Sao lại không khi bao đàn em Cổ nguyệt lầu đã hy sinh đời con gái, hầu đám quan chức trọng, tiền nhiều. Sao lại không khát vọng tình yêu trong trắng, dẫu tay có bị quệt chàm vẫn gột rửa bằng nước Hồ Tây!

Cổ nguyệt Lầu có hai người muốn đốt.Một Tổng cóc hợm của khát tình.Một cựu binh phường Khán Xuân một thời chiến chinh cùng Chiêu và đồng đội, họ không muốn nước Tây Hồ ô uế súc sinh, họ không chịu được những chiếc thuyền làm tình xả rác, họ tín ngưỡng tâm linh nên quyết đốt Cổ nguyệt Lầu.

Chính tay Xuân Hương phóng hoả, phá đi những mong xây lại đàng hoàng. Tổng Cóc về Kinh được  vua ban thái ấp, Xuân Hương lại dựng lầu mua bán những thú vui. Đường Liễu Giai xanh cây, có chùa thiêng phù hộ.

Chiêu Hổ này, Xuân Hương xa chàng, thời gian như sói nuốt, cuộc tình nào cũng hết, cuộc đời nào cũng qua. Mến yêu một thuở học trò, mến yêu một thời làm bạn tình thơ với chàng.

Chuyện cùng Xuân Hương trên Kinh thành yêu dấu.

Xuân Hương


Chúng ta mãi mãi kiếp cô hồn (Hồn Chiêu, 2008 gọi Xuân Hương)


Năm Tuất đầu thiên niên kỷ thứ 3 theo Tây lịch
XH thân mến!

Thế là chúng mình đã thoát khỏi địa ngục và trần gian, những tưởng phần hồn bay trong trời xứ sở được tự do hành lạc. Nhưng không. Ở đâu cũng có Luật, nếu chúng mình phạm thì sẽ mất suất hương thơm xôi oản Tết nhất,một rằm, lễ lạt kỷ niệm ngày chiến thắng đội quân ô hợp của lão Tôn, cho những cô hồn đông hơn mản.

Nghĩ mà ghen với mấy danh sỹ cùng thời, họ có tác phẩm để đời nên năm chẵn được kỷ niệm trọng thể, mộ mả, bia tượng thơm hoa, ấm nhang khói, tên tuổi văn chương được xướng lên không biết đến bao giờ. Trong số những áng văn đó họ đạo khá nhiều của đời! XH còn nhớ những lời dân ca ven hồ dân chài cá, nông phu ca hát đã được họ mông má đôi từ kê-gà, chó -khuyển, nhà thổ-lầu xanh thành tuyệt tác văn chương. Không có họ thì dân ca đó có thể bị phàm đi. 

Chuyện văn chương của chúng ta ngày ấy đã là huyền thoại, năm tháng qua đi, cát bụi mịt mờ, mây trắng bay tam sao thất bản thất truyền có sao đâu, âu cũng là những lời quê, ngõ phố chúng ta chắp nhặt lên. Chất kết dính dân gian (bây giờ họ gọi là Fon-cơ- lo) như nhựa mít bắt chuồn chuồn, như keo “con voi” không dùng hoá chất độc gắn hạt điều vụn thành lành xuất khẩu chẳng ai chê! Con rắn thật cõng hai con rắn nhựa thành “tam xà đại hội” bình rượu nàng Vân vẫn mềm môi, ngọt giọng.

Đã gần hai thế kỷ sống kiếp cô hồn để chúng mình về với muôn dân nhìn hạt gạo trắng tinh, hạt muối tan vào đất mà không còn nước mắt khóc yêu đời.

Chao ôi! đã xa lắm rồi mà sao mỗi góc phố Kinh thành, bến nhỏ Tây Hồ hương cốm vẫn như xưa. Hôm CH ngụ trên cây gạo cùng đám cô hồn đang nồng giấc ban trưa chợt thấy cặp gái trai sao giống ngày chúng ta trên trần thế. Họ tình tứ đáng yêu, cô gái lấy tay ray ray môi chàng trai và bị cắn hay mút, tiếng cười không đủ thức đám cô hồn chỉ cần chút hương tàn miếu hoang là ngon giấc. CH mơ màng về ngày xưa cũ. Hai trăm năm hay nghìn năm, mãi mãi tình yêu trai gái là món ăn khát thèm kiếp dương gian.

Hai trăm năm, dân Phường Khán Xuân tăng 200 lần, ngày ông Tú Xương cảnh báo nạn nhân mãn dân số mới chỉ bằng 1/5 bây giờ, tình yêu của chúng ta đa phần hướng về tăng nhân khẩu. Đó là mơ ước sinh tồn của một thời loạn lạc, thiên tai đã từng tiêu vong cả nhà nước và dân tộc, xoá cả nền văn hoá tưởng hưng thịnh ngàn đời.

Nay khác xưa không hỡi tiếng chuông chùa, hỡi tượng đồng Trấn Vũ, nước Tây hồ trong đục ra sao? Đã đôi lần CH hỏi chùa, hỏi đền chỉ được đáp lại bằng tiếng chuông ngụ ý rằng “không, không”. Bợm nhậu 36 phố phường xưa ra hiệu mời CH về đền Cẩu Nhi, lên Nhật Tân hít khói rơm thơm da thịt cầy bẩy món. Đời sống phố phường nay khá giả phồn vinh, đua chen sung sướng bọn cô hồn cũng thơm ngạt khói nhang.

Ôi đau thương. Một bữa nọ CH neo rạt bên đền thờ danh nhân, một cặp người phong độ, đức độ đến viếng vào giờ vắng để hưởng trọn giây phút với thần linh, họ công đức đậm tay, tiếng chuông mõ to hơn để đáp lại thịnh tình. Cửa thiền lúc đó, một người dương có vẻ không muốn nhập hội cô hồn, lễ độ đến xin lộc.

Tất cả lặng im, cửa thiền chưa phát lộc, ánh mắt người đức độ, phẩm giá kia lướt nhanh gần bằng ánh sáng để lại ánh mắt tuyệt vọng cho người ăn mày mơ xôi gấc. Vài hôm sau, trạm chuông trời vùng đó rung lên, một cô hồn nhập hội cô hồn.

Cái tên XH, CH chẳng phải mẹ cha đặt, không phải tự xưng mà dân giã đặt vào nên thất lạc sổ đinh như bao nhiêu sổ địa bạ của những ngôi nhà tranh cách dậu cúc tần, nay ai nhớ làm chi.

Lang thang trên bầu trời còn cây xanh trú ngụ, còn cánh chim nâng đỡ kiếp hồn ma.
Hồn Chiêu, 2008 gọi Xuân Hương.

+>Thư Xuân Hương hóa vàng gửi Chiêu Hổ