Ngày đầu
Lũ quỷ đưa ta qua bao dòng chảy, thác
ghềnh, lúc trên mặt nước, lúc ngụp xuống sông, lúc bò lổm ngổm trên bờ. Cái vẩy
con sấu mốc cứa cọ vào da người rất khó chịu, ta kêu gào chúng dừng lại, ta gào
thét nữa chúng vẫn đi, ta thôi kêu la chúng đi càng nhanh.
Lúc mở mắt thấy dã nhân cưỡi một con
sấu dữ tợn, cùng cả đàn thủy quái, bọn cá sấu táp mõm, bạch tuộc đập nước oàm
oạp. Chúng hộ tống "chiến lợi phẩm" rầm rộ, chắc được tướng cướp dã
nhân thưởng to sau vụ cướp người!
Đi khoảng "100" ngày đường,
chúng đưa ta vào hang rộng chưa từng thấy, nó chứa được nhiều hang cái
"Bẹp Miệng" gần rừng Đông mà anh em gấu một lần dẫn ta đi coi. Chúng
đặt ta lên phiến đá khô ráo, lũ thủy quái rạt ra xa, dã nhân đến nhẹ nhàng gỡ
lưới, nó lùi vội khi nhận thấy điện thoại di động "nổ-khuyến-mại"
nhấp nháy. Dã nhân chắc đã nhầm đó là khẩu súng ngắn hay trái nổ mà có thể nó
đã nhìn thấy bọn lâm tặc sử dụng! Ừ thì nổ tung lên, ta còn sống làm gì với cái
đồ lừa đảo, gian ác!
Dã nhân ra hiệu bảo ta vào cái cửa
hang như cửa hang rộng ở công viên thành phố Phan-xi-bao. Nó ý tứ lùi ra. Ta để
ý thấy cái hốc nhỏ bên cạnh. Tuổi bé thơ ta đọc chuyện chạy trốn, nhiều tối
chơi trốn tìm biết chỗ nào nấp kín, kín đến mức không ai tìm thấy, nhìn lên giật
thót mình, hóa ra trốn vào miếu thờ, ù té chạy. Còn bây giờ phải trốn con dã
nhân này.
Ta chui nhanh vào cái hốc chật hẹp,
may mà không tham ăn mật ong của bọn nhà gấu, cá Ba-La-Mỡ mà khỉ vẫn câu ở sông
dâng biếu ta hằng ngày, cứ ngon miệng nhậu, người béo ú thì hôm nay chết hẳn!
Dã nhân đuổi theo tóm hụt chân ta, nó bất lực cào, dậm chân xuống đá la hét.
Bọn lâu la ào đến, tớ như chủ gầm gào bâu quanh cái cửa hang. Con bạch tuộc thò
xích-tu vào khoắng, sẵn đá ta ném, nó thụt vòi.
Yên lặng hồi lâu, con sấu nhỏ bò vào
nhẹ nhàng chuyển đồ cho ta. Rõ ràng một cuộc khủng bố chuẩn bị kỹ từ lâu, giá
mà người cướp vợ kiểu này thay cho cưới rườm rà. Nhưng là dã nhân! Con sấu nhỏ,
da ít vẩy sần, mắt trong hơn, lưng có sọc, lúc
nó há miệng nhả đồ thì không thấy răng đâu, nó bị móm vì lý do gì đó?
- Sấu sọc ơi! Chị bảo này.
Ta vẫy tay, nó quay lại gần ta, nằm
phủ phục như chó con quen chủ, đuôi vẫy mừng, hay kiếp trước nó là chó? Ta xoa
vuốt nhẹ lên lưng, lục lọi lấy thanh kẹo sôcôla của trạm mà nó vừa
mang vào, tặng nó, nó há miệng.
-
Hay, răng lợi này thì chơi được.
-
Em quàng khăn vào cổ cho đỡ lạnh, chị tặng em. - Nó ngẩng đầu, ta quàng cái
khăn đỏ, nó thích lắm gật đầu.
Có tiếng quát của dã nhân, sấu sọc vội
trườn ra, không quên lấy cái đuôi mềm vẫy chào,…
Hang tối nhanh. Quên đi mà ăn, ngủ.
Đêm, giấc ngủ dụ ta đi mãi vào tương lai. Ta mơ về thành phố Phan-xi-bao gặp bố
mẹ, bạn bè, mà sao mấy đứa bạn học trường Y năm ấy già nhanh quá, mặt chúng khô
nẻ như đồng hạn thế kia? Chúng nó đi tiếp thị thuốc chuột, thuốc tăng trọng đa
chức năng cho động vật cao cấp. Rồi đi qua cái thành phố Bảo Phải Nghe, không
gặp cái người vẫn trò chuyện với ta cả năm qua. Đi tiếp, càng xa hiện tại, càng
xa tương lai càng tốt, đi mãi, đi mãi,…
Tỉnh giữa đêm. Nhớ rừng phía Đông có
anh em nhà gấu, có gấu Bắc cực đã quen nhiều việc. Chúng nó vừa nhận hình không
tiếng qua Nét không dây, chắc yên tâm ta còn sống. May mà quân cướp vơ vét
nhiều thứ của ta cho ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét