Cuối mùa Đông năm
ấy sống nhà dân
Đêm đơn côi úp ngửa
mặt trên sàn.
Xếp cây súng, gối
đầu lên băng đạn
dụ giấc mơ chìm vào
mùa phượng nở,
tiếng ve sầu khát
nước ngân nga…
Mắt ráo hoảnh nhưng
tầm nông tâm thức:
tiếng ai gào than
khóc phận lê dân,
có tiếng thét của
đoàn quân xung trận,
tiếng dỗi hờn ai đó
chết bi thương.
Cha từ vùng địch hậu trở về,
mẹ trốn giặc, vào rừng thiêng nước
độc,
men Kinh Thành rau- hoa- lúa sinh con.
Lá rau xanh nhiều hơn trang sách học,
đồng đất lầy bùn quen mắt tuổi ấu thơ,
tập vở cũ ai cho?
cuốn truyện xưa bầm rập,
con học một thơì nay gửi lại cho em...
Nơi chiến trận mùa
xuân đến sớm,
Tết chưa đầy tuần
sương trắng cuốn mình đi.
Đêm lại đêm, số
chúng mình mắt đen,
chân đen như thân
súng,
đứng trong đội hình
lần lượt bước lên xe.
Ôi số phận! đã lên
thùng xe Gát,
hòm xếp thùng sau
đó đã thành quen.
Sống chết cùng đồng
đội chân đen,
đứa một chữ bẻ đôi
đọc thông hơn nguyên vẹn.
Năm tháng ấy nuôi
bao mầm ước hẹn:
Sông nước hiền hòa
khoai lúa xóm thơm hương.
Được trở về sống
trọn vẹn đời thường,
nay bầu bạn xe ôm,
rửa sửa xe ngoài bãi.
Có bao giờ? không
bao giờ chúng mình chối cãi,
cây súng ngang nòng
yên phía trước phía sau.
Bạn tiếc nuối tuổi
thơ không được vào lớp một,
tôi từ giã mái
trường phượng đỏ- dịu tình em.
Bạn bè vui
buồn tháng năm gian khổ,
đã xa rồi nên nhắc
nhớ không anh?
Chúng mình phận con
dân,
đừng trách cứ! máu
lửa chia cho khắp.
Tôi không muốn
nhắc,
nhưng tầng sâu tâm
thức:
Hồn hiện về,
bạn nói mùa xuân
chiến trận,
vết thương quật ngã
người,
nghe mầm cỏ gãi
lưng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét