Chiến tranh ly
biệt, chuyện của ngàn xưa như thời nay đi du học, đi làm ô sin, đi lao động
không muốn về nước, về nhà mà lặn hơi dài cách mặt.
Những ngày vắng
anh qua đi bởi Kinh thành mỗi ngày được tin lửa ngoại xâm cháy các cánh rừng
phương bắc. Chúng đốt nhà, đốt rừng, giết dân, bắt thú chết thui, ăn dọc đường
xâm lược. Nước ta mất rừng sau mỗi cuộc binh đao.
Lệnh vua kêu gọi
dân vũ trang tự vệ; quân, quan ra trận. Kinh thành "vườn không nhà
trống" tiêu thổ, kháng chiến trường kỳ. Sách lược này có lẽ khởi nguồn từ
thời dân mình chưa biết dệt vải. Các cư dân sống trong rừng, chống thú dữ từ
sông biển vào rừng bằng cách phân tán, ẩn láu, lừa thuồng luồng, cá sấu ngạo
mạn lên bờ, làm bẫy, xua đuổi.
Giã từ Kinh
thành thơ mộng, tôi đi lang thang lần cuối ngắm nhìn con đường với vết xe lăn
hằn lên ánh sỏi, quanh bờ hồ đầy vịt trời bơi lội, đến những quán lá núp bên
hàng cây xà cừ tán đổ bóng rộng dài xuống bến sông thưa vắng. Đi qua gốc
phượng, con đường, quán rượu,...nhớ kỷ niệm những ngày bên anh.
Chỉ mươi ngày
nữa cả Kinh thành chìm trong lửa. Sao con người đánh nhau lại phá bỏ các thứ
của nhau như "giận cá chém thớt"? Đi mà bắt cá, sao lại phá nhà.
Trong lúc chạy
loạn, biết ai giàu nghèo, tiếng đào đất chôn của thậm thịch như giã gạo suốt
đêm, tiếng "ùm" ai đó vứt đồ xuống ao, hồ, tiếng thở dài lan trong
đêm não nuột,... nhiều người cứ quanh quẩn ôm bọc vải, lu lọ, hộp hòm, thùng
chậu,...chẳng biết giấu ở đâu.
Bố tôi ra mặt
trận, mẹ tôi chỉ huy bọn gia nhân đóng gói cất đồ, chuẩn bị xe ngựa đi khỏi
Kinh thành theo giờ đã định. Ôi ! mẹ ơi, ngày thường có người tổng quản lo
việc, mẹ chỉ thêu thùa, đọc sách, kể chuyện cho các con, tiếp khách, bây giờ
con mới thấy mẹ nhanh nhẹn, tháo vát, chu đáo, chỉ huy cả đám gia nhân, họ hàng
ngót 100 người. Chắc bố yêu mẹ đức tính ấy?
Tôi lại đi quanh
trong nhà. Một gia nhân tức giận vì không thể mang theo cối giã cốm bằng đá
xanh to bằng chân đế cột cung điện, ông đá vào cối bật móng chân cái. Một gia
nhân khác hận cái gì đó lấy gươm chém bừa vào cột nhà. Họ biết rằng sẽ mất,
cháy hết, cối đá cũng vỡ. Đang dọn dẹp
thì một tiếng vang vỡ trên sân. Mọi người nhìn ra, không ai nói được gì trước
con phượng đất nung trên nóc nhà rúc đầu xuống sân "tự vẫn", mảnh đỏ
văng ra như máu con gà trống bị cắt tiết. Cặp rồng chầu mặt trăng (lưỡng long
chầu nguyệt) chính nóc nhà cũng rung lên sợ hãi.
Kinh thành lên
cơn sốt. Phải sốt cao hơn nữa để giặc vào đốt phá cho lửa khói, tàn tro ngút
ngàn mây xanh.
20. CHẠY GIẶC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét