Ngày ấy, nước loạn triền miên hết thù trong lại giặc
ngoài. Bố tôi làm chức quan lớn nhất trong Triều, vâng mệnh nước, lệnh vua cầm
quân khôi phục nền độc lập.
Kinh thành bốc cháy, nhưng chẳng chết ai, giặc vào
chỉ bắt được vài con gà lạc mẹ, mấy con chó dại, mèo hoang, và lũ vịt trời bên
hồ. Bố tôi hộ tống vua, kêu gọi quân dân vào rừng, ra biển đảo tránh tiêu hao
dân binh. Chiến tranh kéo dài, bố tôi gửi lại tôi vào cánh rừng trung lập, vì ở
đó có kiều dân. Trong ký ức tôi, mắt nhìn một lần cuối về Kinh thành lùi xa
trong khói lửa mà quân ta đốt trước những cây rơm, gốc cây. Một hình ảnh đau
thương và kiêu hãnh, tôi nhớ thêm về quá khứ ấy sẽ khóc nhiều hơn cười. Cũng có
người lầm lũi ngược về Kinh thành, không biết làm gì, còn gì nữa đâu?
Của lả ư? Dân chúng, vua quan giấu kỹ lắm, tôi biết
chỗ nhưng không thể nói được. Người đời sau cứ đào bới cho mệt, cho thêm công
việc làm, ngộ nhận và khoác lác tranh luận, rồi nghiền ngẫm mới thấy được giá
trị truyền thống.
Nơi tôi yên ngủ là lâu đài dưới lòng đất, có truyền
thuyết về tôi. Rừng cấm, thì kẻ nào dám động vào giấc ngủ ngàn năm của công
chúa xinh đẹp qua các thời đại. Có nhiều kẻ đào vàng, lâm tặc, quan trường muốn
thăng tiến, làm ăn lớn, buôn lậu,... hay mưu toan thời đại vẫn bí mật đến xin
tôi, họ quỳ lõm tảng đá, em Mom có thấy không?
họ đập cả đầu xuống đá kêu oan, đòi sướng. Ai cho họ vào? Mom có nhận “hối lộ” không, cô đừng hại tôi
bằng cái mê muội thần hồn người đương thơì
như thế.
4. HOÀNG TỬ GÙ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét