Không nghĩ câu
chuyện tình trong sáng tinh khiết (hơn nước khoáng thiên nhiên thời tiền sử)
của Công chúa lôi kéo tôi (HDN) thích
dạo phố Nét, uống cà phê, xem và chuyện với gái đẹp trên mạng. Anh Bảo Phải
Nghe sao không dừng ở việc nhờ tôi gõ chữ gửi bài mà dụ tôi chuyện trò với âm
ty địa ngục xa tới 1000 năm. Với tôi, sau bữa nhậu, lang thang hoài trên
"phố" bỗng thấy mình không nhớ nổi món nào, em nào!
Nhưng không sao,
chiếc lá đổ, rơi muôn chiều, không gian đa chiều, thời gian chung liền các
chiều là cái mà thời đại tôi đang tìm kiếm, phân tâm,…như một tâm linh, ý niệm,
một linh hồn vật chất (dù chỉ vài phần tỷ microgram/người bình thường).
1. Anh của tôi,
người tình 1000 năm của tôi, viên tướng trẻ, người con trung hiếu, con gấu
tình, con rái cá, con mọt sách ấy mãi mãi sống với thời gian. Tiếng anh, bóng
anh, hơi thở, mắt anh vẫn đâu đây trong lâu đài Bồng Lai- lăng mộ hoang vắng
chỉ có tôi và anh;
2. Có thể anh bị
giặc bắt đưa về bên kia, anh không chết, con người này ham sống hơn ai hết. Con
hổ xám, con gấu, con báo, các con dữ nhất không hề đập đầu vào song sắt sở thú
kết liễu đời, trái lại nó sống lâu, khoẻ, ăn ngủ tốt trong ánh mắt buồn tuyệt
vọng. Chỉ có con chim mào đỏ hay có trò cắn lưỡi tự vẫn trong lồng!
Giặc đồng hoá
anh trên đất nước họ? Chúng trả cái hận "chàng Gù" để rồi ép anh lấy
một công chúa xấu xí nhất kinh đô cho hả giận, để thử nghiệm cái đồng hoá
ngược. Tôi nghĩ, giặc không bao giờ dùng anh làm giặc, xong chúng bắt anh làm thày dạy học, thầy thuốc nam. Con ông thầy lang Bến Mơ nhân ái này sẽ làm
điều đó, cam chịu làm phò mã cho quan tướng nào, làm chồng một đữa xấu xí, mắt
híp không mở ra được.
Anh sống và chết
già thế ư? Có bao giờ lúc nào anh nhớ đến em, nhớ về Bến Mơ, về đêm yêu ma đó
không, còn yêu em nữa không? Sao cuộc đời nghiệt ngã, tàn nhẫn thế ư?
Sao anh không
trốn về, (không chết?) để hồn anh về lâu đài thành quách Tình yêu với em. Rồi chúng mình lại yêu nhau,
đâu chỉ phần hồn, đâu chỉ nằm ngủ mơ, tưởng nhớ đến nhau?
3. Tôi nhớ
chuyện dân địa phương bảo anh theo con ma có tên ma nhỏ, ma con,... Có chuyện
người sống với ma ư? Có thể lắm, anh đã từng gặp đám ma nhỏ trên cồn cát Bến
Mơ, một đứa đã yêu anh, nhìn thấy anh, đánh dấu thuyền, nó tặng anh viên sỏi.
Đúng rồi, sỏi ma là về với ma. Nó ám hại tôi và anh, những người vô tình cầm
viên sỏi đó. Nó là ma, hoá anh thành thần thánh, hoá tôi thành tiên nữ ngủ
quên. Nhưng sao nó cướp anh của tôi. Ma
quỷ cũng yêu ghen, tình ái thế ư? Nó đã theo anh, dụ anh ngày kết thúc chiến trận
phải theo nó về đâu, rừng ư? Nhiều lần
trong đêm, hay một lúc bất ngờ cái hòn sỏi trong quan tài lại sáng lên như muốn
nói gì, tôi không hiểu?
Hình như hồn
người, tình người không bao giờ mất, nó chuyển động, tích tụ vào ai đó, nó vơ
vẩn đâu đây mà thời đại các ông vẫn khói hương như 1000 năm trước, gửi gì trong
gió, gọi ai trong mây. Mỗi người tâm niệm, lẩm bẩm, nghe thấy ma nói gì?
1. Tôi kính
trọng công chúa yêu người tình, một đứa con dân như muôn dân không có gì lạ đối
với chúng tôi, một thế hệ đã cầm súng và "rải rác biên cương mồ viễn
xứ" hy sinh trên đất mình, đất người trong những năm tháng nửa cuối thế kỷ
20.
Điểm khác ở công
chúa chính là cô hồn nhiên vô tư như cô tiên trước cuộc đời, nay hiếm? Cô vượt
qua giáo lý con quan, con dân, và may mắn cô đã gặp người cô yêu thích. Tôi mà
cùng thời ấy, ở như bạn trai cô thì a - lê -hấp con gái quán rượu cho chắc bụng
mà sống theo gương nhân dân yêu hoà
bình. Cô gái rượu ấy, thời nay không để cho cô, con quan lớn hay con giời vào
cướp tình dễ như thế đâu. Cô lãng mạn hơn đời nay. Cô có tình yêu nhẹ nhàng,
trong sáng nên không thể "đậm đà, sâu sắc". Thời nay họ sống, yêu dữ
dội lắm, "ma mọi" lắm.Tôi miễn cưỡng sống cho qua đời tạm được, song
song đoạn đời với dòng nước Bến Mơ, trôi hoài, cuốn đi cát bụi, bồi lắng phù
sa, đẩy ra đại dương tất cả. Nó cùng với mưa nhiệt đới xối xả những cánh rừng
thưa trụi, xối mòn đất rồi cạo dần từng thớ đá, làm cả thế giới này ngày một
trơ ra trong Thiên hà?
2. Giả thiết về "bồ"
cô lấy công chúa nước người có thể xảy ra và tan biến vào lịch sử 1000 năm. Cuộc
sống là thế, người với người có nhiều lúc là địch ta song vẫn là giống người
nên hoàn toàn có khả năng hoà đồng trong nhóm cộng đồng. Ngày nay, hôn nhân yếu
tố nước ngoài là mốt của thời đại hội nhập. Cô đừng băn khoăn về trạng thái
lịch sử.
3. Tôi nghiêng
về giả thiết 3 với ý khác: Vị tướng trẻ của chúng ta nhiều công lao song có
những sai lầm nhỏ nhắn nào đó như để mất nhiều quân. Đuổi giặc nhiều hơn giết
giặc, mở đường cho chúng nó thoát, có thể là yếu tố "nên tội" do đám
"thường quan, mạt tướng" gièm pha. Anh ta trở về vua khó “lượng công”
dễ "ghép tội”. Giáo lý phong kiến chưa trọng con chài lưới, anh ta muốn là
chồng cô với bảo đảm bằng tình yêu học trò, bằng công lao chiến trận, bằng khoa
bảng quan trạng lúc trở về. Chắc không?
Một người biết
sử 3000 năm của nước mình, nước người anh ta quá hiểu cái tị hiềm, đố kỵ, dẫn
đến đày đoạ hoặc bỏ mạng, anh từng biết đến những người anh hùng huyền thoại
phải bay vội vào trời xanh bằng con trâu hoá ngựa sắt. Có kẻ làm song việc lớn của trượng phu giúp vua,
thỏa mãn chí trai, trốn hậu họa công thần bằng cách lên thuyền rẽ sóng xa khơi sống ở đảo xa với
bóng hồng, biệt tích. Do dó, anh ta "biến mất" về một cánh rừng nào
đó, sống với thiên nhiên, nuôi thú, vui rừng, lẩn tránh cuộc đời sau binh đao
tàn khốc là có thể.
Anh ta có thể
chưa yêu cô như cô nghĩ. Tình yêu của cô mơ mộng mây xanh, còn anh ta thì coi
đó là đất đai, sông nước, cỏ cây, sống hồn nhiên bản năng như gấu bú mật. Cô
hãy nhớ kỹ xem, đã khi nào anh ta hôn cô, nói: "yêu em, em chờ, anh về,
cưới em" đã thề non hẹn biển chưa ? hay chỉ là ngọn gió không sắc màu để
cô những tưởng mơ sắc tím thủy chung,
anh ta có viết lời yêu trên trang vở học trò còn trong lâu đài đó, cô đã mở coi
chưa?
Có thể tin đồn nhảm hại nhau mà anh ta cho rằng
cô đã lấy hoàng tử "Gù" để đổi lấy bản "hoà - hàng" thêm
mạng sống của quân dân. Anh ta không về là khôn ngoan để tránh cái lầm của
người công thần theo đuổi công danh, tình ái thường thảm hại đến mức cáo quan
hồi hương vẫn không thoát hiểm họa, nghi án lịch sử đầy ra đấy.
Không có ma quỷ,
chỉ có người có tính ma quỷ. Không có tình yêu tuyệt đối, chỉ có lòng ham sống
tuyệt vời, không có hồn sống chỉ có xác chết. Nhưng có tình người, sức người thực sự bởi tất yếu cộng đồng sinh tồn
như một vụ vây lùa cá vào lưới phải có một số đông thì cá mới đầy lưới, đầy
thuyền, cây mạ mới kịp xuống đồng theo đường bừa sau cùng của con trâu…
Còn con ma Bến
Mơ đó là lãng mạn cổ điển của chàng khoá về tình yêu của anh ta với các cô thôn
nữ ? Anh ta không thể cưới vợ khi chí trai đang lớn, còn lũ gái thì muốn sớm
lấy chồng, nên chia tay để cho anh ta "hòn sỏi nhớ".
4. Giả thiết về
công chúa tôi trình bày theo quan điểm cận lâm sàng thì cô mất do nhớ, buồn,
thất tình. Cô bị ám ảnh chuyện cổ tích. Con tể tướng không ăn quả táo bổ đôi mà
bổ tư, bổ tám. Ăn uống gì cũng có người thử, nếm. Cô không thể nhớ nổi giây
phút cuối (cận lâm sàng) của giấc mơ tuyệt vọng đưa cô về lâu đài Bồng Lai. Do
vậy, thời gian cô ngủ ít nhất phải cộng thêm 6 tiếng trước đó.
Như vậy thời
điểm hiện nay cô tròn mười tám, tuổi con gái 18, trai 20 các thày đồng, bà cốt
xem tử vi thích mắt, sướng tay và đoán hậu vận đúng nhất. Theo tuổi đó, cô rất
xinh, bắt mắt mọi lứa tuổi, giới tính. Tiếc quá! Làm sao mà có được ảnh của cô.
Gương soi trong quan tài có truyền ánh sáng ra ngoài ? Nếu có, cô chỉ để tôi
lấy ảnh bán cho toà báo làm bìa tạp chí thời trang 24 kiểu bốn mùa "Người
đẹp nhất hành tinh".
Riêng củ sâm cô
ngậm là loại gì mà cô sống trẻ, xinh, hồng hào, ý nghĩ đẹp đến 1000 năm?. Giá
nó là củ chuối thì đất nước chúng ta phát triển nhanh, giầu bự do sự hiếu kỳ
của nhân loại về thế giới vĩnh hằng phía sau cái chết.
5. Về người xưng
ở thành phố Bảo Phải Nghe, chắc cô biết, họ tốt tính, thích nói chuyện, tin yêu
cô. Cô không biết, hiện nay anh ta đang yêu rất nhiều người bởi thứ tình yêu
"bánh chay" phi vật chất hơn tất cả các "am miếu, đình
chùa" chỉ nhận lễ hương hoa!
Không có con
người thực ấy đâu. Đó là hồn của những người siêu thoát xa xăm. Những người ấy
trước, cùng, sau quá khứ của cô và tôi, mà đôi khi chúng tôi gọi là
"Thánh". Tôi thương oan hồn cô vướng tình yêu chi mà không theo họ.
Cô không biết đấy, anh ta nói với Cô Mom đang bị nhốt trong hang rằng
"đồng đội anh yên nghỉ ở rừng Đông" tại sao anh ta sống được đến sau
tôi 200 năm? Phải chăng đó là những linh hồn tuyệt vời khi còn sống chưa vướng
bụi trần, họ chỉ có tình yêu lớn nhất là Mẹ - Yêu đất nước quê hương, không
tình ái “gái gú, choai lơ”. Cuộc sống 200 năm sau, muốn gì chả được.
Chính tình yêu
"một chút bụi hồng trần trong tình cảm cô" đã làm cô sống cô đơn như
thế. Lẽ ra ngày ấy bồ cô, cô đừng làm trò “ma yêu nhau”, mà làm trò người hôn
hít đắm say thì cô đã cát bụi vĩnh hằng cùng thời đại cô và hôm nay chúng tôi khói
hương
đậm đà hơn.
Tôi phàm trần,
nói vậy tuỳ cô lượng thứ. Tôi nhờ cô nói với người thành phố Bảo Phải Nghe rằng
hồn xưa và hồn tương lai cứ xoắn tình như "gấu" ôm mật ong, ôm ấp cô
ngày đi xem hát chèo ở Kinh thành
năm xưa. Tôi sẽ không nói gì. Tôi gắng sống với hiện tại để tương lai khá hơn.
Các người để tôi
sống, dẫu khổ đau, buồn tủi, bữa đói, bữa no, nhà ổ chuột, tổ chim cú thì tôi
vẫn là hiện tại. Tôi còn đồng đội, người thân tàn phế, nghèo đói sau chiến
tranh, tôi làm thực để sống, tôi yêu hiện tại mỗi ngày bươn bả chuyến xe ôm.
Tôi khát uống, đói ăn, mệt ngủ, ngọt bùi, cay đắng. Tôi yêu hết mình, thực đắm say trần thế “bù” cho ngày xưa cô và chàng trai Bến Mơ yêu
nhau trong sáng vô tư,...
Thưa công chúa -
Em! Tôi kính yêu cô, trân trọng tình yêu trong sáng, trân trọng quãng đời chinh
chiến oai hùng của đại tướng quân - bố cô, bồ cô và đồng đội,...Và tôi đã nếm
đủ điều đó một cách bi tráng hơn từ một sáng đầu mùa thu, gần đây:
Hôm ấy, tôi đang
nghe thầy dậy, chăm chú ghi bài chợt gẫy bút trên giảng đường, vội chạy về ôm
mẹ, khóc, sáng sau cầm súng đi chiến đấu... gian khổ dài lâu, đau thương, uất
hận, oai hùng. Đồng đội tôi đã gửi lại tuổi xuân trên khắp chiến trường, những
cánh rừng trận mạc, đảo xa, để lại niềm tiếc thương,... Khi đó, tôi còn trẻ hơn
con "gấu" người tình cô. Tôi lặng lẽ đi cùng đồng đội, chẳng có em
yêu, chỉ thoáng mùi hoa lan ngậm sương chưa tan, nhưng trời bỗng rực hoa phượng
đỏ, cháy hết mình, cháy bỏng suốt đời tôi,...
Thôi! tôi không
chuyện nữa, biết đâu hòn sỏi ma bay vào tay tôi để rồi tôi sống ma bên cô, hoặc
thế mạng cô. Cô mang hồn xưa vào thân xác tôi hiện tại, hồn tôi hôm nay nhập
vào thân cô thì khủng khiếp quá! Cô tha cho...
Nếu hồn cô về
hiện tại trên thân xác tôi chỉ vui vài ngày lễ, giỗ, Tết, được trân trọng kính
yêu, ngày còn lại khổ lắm. Cô có chạy được xe ôm không? có bám mặt xuống đất,
phơi lưng nắng trời, có chịu được ô nhiễm môi trường để rồi hồn cô chết thêm
lần nữa với thân xác tôi lạc hồn! Đau xót lắm, đừng! Cô quí mến, yêu thương, cứ
chuyện trò yêu đương với chàng trai thành phố Bảo Phải Nghe, đừng mơ về Phan
-xi- bao nữa, đừng về bên Kinh thành nhà cao ốc, phòng máy lạnh phả hơi phì phì
như rắn hổ mang. Tôi xin cô đấy...
Công chúa: Anh
nói vậy, tôi lại muốn sống thêm ngàn năm tình bi tráng, thiếu hụt, để chứng
giám dòng đời. Tôi không thể cho thời nay và sau biết bí ẩn, bí quyết ngày xưa,
tôi cũng không biết nhiều.Vì nó không lợi cho lòng tham bạo nhiều hơn ham sống
của thời nay...
Tôi cần anh
những lúc anh cần tôi, một mai xa vắng trần đời, anh gặp tôi sẽ chuyện nhiều
hơn nữa, trong hơi thở đều đều thiên vạn cổ. Cảm ơn tình yêu anh giành cho tôi
lúc trống vắng, đứt vỡ giấc mơ. Nhớ lấy, đừng sợ! Tôi không cản trở đời anh,
chỉ xin tình anh dù nhiều hay ít. Tôi sẽ bất đắc kỳ tử thêm lần nữa vì tuyệt vọng chờ đợi giai điệu bàn phím của anh. Thật đấy. Điều đó
anh không muốn phải không?
32. LẦN ĐẦU THỨC GIẤC GẶP GẤU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét