Thứ Hai, 14 tháng 10, 2013

34. MA NHỎ AO NƯỚC


Tôi cố nhớ hết những gì anh sống với tôi. Lại một chuyện ma nhỏ, ôi ma kể lại chuyện ma của người đã là ma!Còn chuyện gì mơ dần dần, nhớ chậm kẻo hết, cho đỡ buồn cô quạnh đời thiếu nữ tha phương xứ địa tầng. Anh ơi! chính anh bí ẩn ma muội từ bao giờ, Bến Mơ quê anh đầy huyền thoại, tiếc rằng em không được làm dâu.
Hôm ấy một chiều thu bên cửa sổ trường Quốc sử, tôi và anh bên nhau, đọc sách mãi, tôi chăm chú đọc, anh lơ đãng nhìn ra hàng phượng... nhưng tôi biết anh vờ để ngắm tôi. Vâng! anh ngắm em nữa, nhiều vào, mãi nhé. Chỉ sợ anh không muốn nhìn, không yêu em mỗi ngày mới hơn. Anh đặt tay lên sách nhìn tôi, mỉm cười dọa:
- Anh lại kể chuyện ma nhé?
- Ma con gái, em không thích.
- Không, ma đã quá trăm tuổi rồi.
- Em sợ!
- Ngồi lui lại đây, lấy mấy cái kẹo mật, ngậm sẽ bớt sợ:
"Trẻ em Bến Mơ quê anh sống thả cỏ, thả đàn như vịt ra đồng, xuống sông tối về nhà, chân tay đầy bùn đất, đứa nào khoẻ rất khoẻ, đứa nào ốm yếu thì khổ cả nhà. Anh biết bơi không biết tự lúc nào, nhưng có lẽ ở ao trước nhà. Cứ mỗi mùa mưa nước lên, đứa lớn bé kéo nhau ra nghịch suốt ngày, đứa lớn biết bơi cho đưa bé coi, rồi kéo nhau xuống nâng đỡ, hay bám cọc, bám bờ mà bơi, uống nước ao đến căng bụng một lần mới may ra biết bơi. Lại chuyện chuồn chuồn cắn rốn rất đau, anh đã như thế để rồi ra sông, biển, chèo thuyền thả lưới, quăng chài, ngụp lặn dưới lòng sông,...
Bến Mơ, ao hồ quê anh không mấy năm không có người chết đuối. Thần nước rất thích trẻ em. Mỗi lúc ra sông tắm, người lớn lại hò hét trẻ vào bờ. Sợ thì bao giờ khá, bao giờ tự bơi qua sông mùa nước rộng mênh mông với một khoanh thân cây chuối, mùa cạn bơi bộ dễ hơn..."
- Các anh tắm trần cùng với con gái à ? - Tôi hỏi xen ngang. Anh nhìn tôi cười, kéo tai, bóp nhẹ vào môi tôi cái nữa. Tôi rất thích nghịch anh để anh nghịch lại, cười ngả vào lòng anh, anh ôm cho sướng!
- Cả lũ, đông lắm! trẻ dưới mười tuổi mà biết xấu hổ thì 20 tròn như anh thành ông lão 80 mươi à!
- Thế anh có cho chuồn cắn rốn, tập bơi cho em gái nào không?
- Anh không nhớ, mùa hè năm sau mời em về làm em gái tắm Bến Mơ sẽ rõ? Anh kể tiếp nhé: (Tôi thích về tắm với anh, sau chiến tranh).
"Nhiều ngày bố mẹ đi làm, các anh chị đi học, anh ở nhà, mẹ bảo bà nội đến trông anh. Lúc anh bốn, hay năm tuổi, mẹ bảo anh là thằng bé dễ nuôi, hay chạy nhảy, ngủ lăn lóc bất cứ ở chỗ nào, xó nào. Bây giờ anh chỉ nhớ là anh hay vào vườn, thấy quả ngọt là bứt ăn, đắng chát quá thì lè ra, may mà không cắn vào quả độc. Chắc mẹ đã nhổ hết cây dại. Theo mẹ ra vườn hoang, anh thấy mẹ luôn tay nhổ những cây hại đất, hại người.
Hôm đó bà mải làm gì đó, anh vào vườn chơi như mọi lần, thấy gốc mía non, biết là cây này ăn được... Cứ thế nghiêng đầu chọn chỗ mềm, sạch gặm một chút. Mấy hôm sau mẹ đưa anh ra vườn,  chỉ tận nơi, anh thấy vết cắn ở vài cây đã có màu hồng "rượu đỏ".
Say nước mía (hoặc đói), anh ngủ không biết gì. Đến khi có tiếng la của mẹ và được mẹ suýt xoa ôm vào nhà mới dậy. Bà nội mừng nhưng không hài lòng.
- Bà trông cháu thế này! - Mẹ anh lỡ trách bà.
- Ta mải nhặt rau nấu cơm, thấy nó chơi quanh, tưởng sang nhà hàng xóm, ta tìm mãi không thấy. Ta sợ nó ra chỗ bờ đá ao trước nhà, nơi trước kia có đứa bé gái bẩy tuổi ngồi chơi, nhá lạc sống ngã chết đuối, người đi làm thấy cây lạc, vỏ lạc nổi bờ ao, vớt nó lên, miệng vẫn đầy lạc trắng bã ra. Ta sợ nó dụ con mày, vội lấy sào buộc móc khoắng mãi không thấy.(Anh nhìn thấy cây sào dài buộc móc tre gai dựng bên hiên).
Câu chuyện bé gái ma bảy tuổi được nhiều người xác nhận với sự lo sợ của một thời tín ngưỡng xa xưa. Như vậy, nếu bé ma còn sống có lẽ bằng tuổi bà nội anh.
Lớn lên chút nữa, bé ma gần anh hơn, ngày nào anh cũng đi qua bờ gạch xây trên đá, ngồi chơi, câu cá, vớt hoa lục bình tím, những lúc có một mình cũng hơi sợ. Anh luôn nghĩ và tin em bé vẫn sống dưới ao, và vẫn nhìn thấy anh hàng ngày.
Suy nghĩ đó dần trở nên gần gũi với em ma. Thế rồi, một buổi  thanh vắng anh ngồi đó, anh thả chân dần dần xuống nước xem sao, nước lạnh, anh cứ nghĩ là có bàn tay em bé trêu anh, nó kéo anh thì anh biết bơi, anh sẽ đưa em lên bờ. Không thấy gì, không có ai, ao lạnh, để chân lâu thì có mấy con cá, con gì đó rỉa nhẹ. Sau này anh kể chuyện đó cho trẻ em, dọa nhúng chân, nhiều đứa khóc sợ.
Ao mùa cạn, người ta nạo vét bùn, anh vẫn nghĩ bé ma chạy trốn đâu đó, đến mùa nước nó lại về. Có hôm anh ném cái kẹo xuống, đinh ninh nó nhận được, vì thấy có tăm nổi lên. Lớn hơn mười tuổi, một lần anh xuống tắm một mình xem nó có làm gì, không thấy gì. Rễ bèo bám ngứa thân, người đi đường la hét bắt anh lên bờ.
Câu chuyện đó theo anh đến năm ngoái lại khác. Người chủ muốn đổi ao lấy phần đất nhà anh, bố mẹ không đồng ý, không thích cắt xén đất nhà sẽ bất yên cho con cháu. Thế rồi, người chủ đất phía trong quyết định đào ao trong vườn, lấy đất ra lấp ao của ma con. Ma con biết trước điều đó, nó siêu thoát bằng ngẫu nhiên hay sự thật mà bà anh đã cảnh báo.
Sang xuân chủ nhà lấp ao thì cuối thu năm ngoái, mẹ anh kể:  Một chiều mưa nhỏ có em bé gái xóm dưới đi từ nhà ngoại về nội, cả hai nhà đinh ninh tối đó em ngủ một bên, bố mẹ em đi làm xa không về. Nó men theo bờ ao thế nào mà trượt chân chết đuối, sáng sau người ta tưởng ai vứt con gì xuống ao nổi lập lờ. Mẹ anh cũng rất sợ, vì mẹ vẫn nhớ chuyện bà nội nhắc nhở (sợ nó dụ con mày).
Tính ra gần 100 năm sau em bé ma của anh đã (già), siêu thoát bằng cách dụ em bé khác xuống thay thế, hay cặp đôi? Ao lấp rồi, các em có về vườn nhà người ta, có xuống ao mới không, có kịp theo dòng nước chạy thoát ra sông? Nếu có, các em sẽ không được (sống) mát đẹp như trước, anh lớn rồi, không còn mấy khi về bên bờ đá thì thầm, khua chân trêu đùa các em nữa, các em có đôi rồi đừng bắt thêm em bé."
Anh thì thầm như chuyện với ma. Tôi kinh sợ, nép gần anh càng run sợ, anh ôm tôi xúc động lắm, hình như anh ứa nước mắt lên trán tôi, cùng tôi khóc về câu chuyện thật đến quái lạ. Thương mến, đến sợ hãi tuổi thơ anh đã lấy ma con ao nước làm bầu bạn chuyện trò,...lớn lên.
Tại sao anh lại như thế? Tôi không dám hỏi, song có điều tôi biết rằng dân sông nước có phần hồn dưới nước. Cuộc mưu sinh của họ dưới đó, nhiều người cũng về đó, và anh nữa, trận Thuỷ chiến sông Giông Tố kia, ma con nước đã giúp anh và đồng đội chiến thắng. Đứa nào đã dụ anh đi, đứa nào (cướp) anh tôi?
Giờ đây sống trong lăng mộ ngàn sâu tôi không thể có ý nghĩ đi (cướp trai) như lũ ma con khôn lớn. Mà cướp ai? HDN thì không ổn, anh ta chỉ hay chuyện trò thầm thì với tôi qua người khác, không khá. Cũng thử xem, nếu ai thích tôi?
HDN: Thưa Công chúa! quyền uy, hồn cô lớn mạnh lắm, hình dáng cô xinh tươi quyến rũ muôn đời. Cô để tôi yên ổn làm ăn, chuyện cùng cô lúc chờ khách gọi xe ôm.
Thiếu gì người trần thế sống bên tôi, cô nên thử chuyện một lần sẽ yêu thích, họ đều đẹp trai, nhà giàu, kén vợ, học có bằng thật, tài thơ văn, uống rượu như sáo tắm, giỏi ái tình. Nếu cần bạn chấy rận tình cảm con gái thiếu gì bên tôi, vô số đứa cô tuỳ chọn, chúng nó sống "ma" hàng hiệu nhà xinh.

35. CÔ ĐƠN TRONG LĂNG MỘ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét