Kháng chiến
trường kỳ, Kinh thành hoang phế, giặc đánh ra, ta đánh vào. Giặc đổi quân, đổi
tướng, tiếp lương thảo, vũ khí; ta thêm các lớp con em, trai tráng vào lực
lượng chiến đấu, dân lên rừng làm rẫy nuôi quân. Thua thắng, giằng co, hội họp,
hoãn binh, gợi tình, thông gia, hiếu hỷ, cung tiến, hối lộ, lập đền, gọi hồn...
để lấy độc lập cho nước nhà, giữ thể
diện cho bọn xâm lược về quê hương chúng ở phương Bắc xa xôi.
Tôi 15 tuổi,
đang đi học buổi đực, buổi cái trong vùng rừng trung lập có đám kiều dân nói lơ
lớ tiếng ta. Là con Đại tướng quân, tôi vẫn được sống sung sướng như ngày ở
Kinh thành bên cung Vua, người hầu kẻ hạ, gia nhân ăn theo, làm theo cả huyện
người.
Một hôm, tôi
nghe thấy người bên ta, kẻ bên địch mang cái chiếu thư vàng như nghệ nói với mẹ
tôi về việc tôi phải làm công chúa, làm vợ nước người, làm con dâu ông vua,
viên quan đang xâm lược nước ta. Tôi cũng nhận được thư bố tôi ở sa trường gửi
về, ông khuyên tôi can đảm đối đáp, việc nước sẽ thành. Bố tôi quý tôi lắm. Sau
này tôi ra tiền tuyến, giữa hai trận chiến ông ăn cơm với tôi, chăm tôi giấc
ngủ nơi trận mạc, cho tôi xem, nghe tin chiến sự.
Một bí mật xin
lộ chút xíu: Ngày đó, chiến tranh trung cổ tàn nhẫn lắm, nhất là đối xử với tù
binh chiến tranh. Vì vậy, mà cả hai bên đều "vãi linh hồn", nhiều
trận áo quần quan lính ướt sũng. Vài người anh hùng cũng thế, không trách họ
cái chuyện "thỏ". Họ xứng danh muôn đời "hổ tướng quân".
Đứa trẻ 15 tuổi
cưỡng lệnh vua sao được? (em Mom lúc 15 tuổi đã đi vũ trường có bạn trai đưa
đón, bố mẹ yên tâm, đến vũ trường nhảy thì vụng mà hôn hút thì giỏi, chớ nghiện
ngập mà toi đời).
Tôi nghe mẹ, nhớ
lời bố, tuân lệnh vua.Trong chiếu thư có thoả thuận, tôi đính hôn khi gặp hoàng
tử, cưới khi hoà bình, nghi lễ như các nước lớn bang giao.
Dân chúng sung
sướng khi hoà bình sắp về, đám người bên phương Bắc hỷ hả về việc lớn, thích thú
thấy công chúa xinh đẹp, sau này về nước góp phần cải tạo giống mắt híp, sinh
ra nhân tài cho họ.
Tôi không thể
cưỡng lại số mệnh đất nước đặt lên vai tuổi 15. Hoà bình là mục tiêu mong đợi
của muôn dân, tôi trẻ, vô tư mới chỉ biết đọc truyện tình "Viết cho các
em..." Tiếng gươm khua, ngựa hý tắt lụi trong ngày đón hoàng tử phương
Bắc. Các bạn biết tôi, đất nước đau đớn thế nào không?
Người phương Bắc
trung thực, không lừa. Nhưng hạ nhục thì không xong với chúng ta- một đất nước
xinh đẹp, hiền lành, hoà hiếu trong đối ngoại, thể diện kiêu hãnh, vững vàng ở
muôn nơi. Tôi được gặp mặt vị hôn phu. Tôi phản đối hôn nhân sai lệch
"chồng thấp vợ cao- như tăm với đũa so sao cho bằng", tôi yêu cầu
chọn cho tôi hoàng tử khác hay thảo lê dân nước họ miễn không gù; to cao, cận
thị học giỏi càng tốt.
Đất nước cầu hôn
bị chối từ bởi cô gái phương Nam, binh đao lại nổ ra dữ dội. Dân chúng Kinh
thành không ai trách tôi, bố tôi vẫn chiến đấu anh dũng cùng các chiến sỹ siết
chặt vòng vây ép giặc hàng.
Từ sau ngày oan
trái đó, tôi được bảo vệ kỹ hơn, không phải bảo vệ cá nhân tôi, mà bảo vệ quốc hồn, quốc tuý, bảo vệ người :
Bảo vệ dáng áo
dài duyên dáng kiêu sa đấy em Mom ạ (áo dài của Mom được 9,5 điểm trong tổng
điểm cuối cùng, bởi cá cắn chân phải không? hay ai vu xấu?).
5. LỄ VẬT CẦU HÔN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét