Cuối thu, rừng mùa khô lá rụng về cội
lớp lớp dày êm như trải đệm. Bầy thú khát nước tiến về phía bờ sông, ở đó có
biển báo dành riêng cho chúng, có lưới chặn cá sấu. Chật trội quá sinh ra luật
lệ, nếu không có luật mới thì "luật rừng" sao thắng nổi luật người
săn.
Gấu anh đang trèo cây, thấy khói luồn
lên trên khu rừng rậm phía tây như con rắn ngóc đầu khỏi cái làn, khi ông chủ
rắn đầu quấn vải thổi kèn, sáo. Tính hiếu kỳ, gấu tiến đến xem. Lại dã nhân
đang cố gắng dập tắt lửa. Gấu anh được nghe các gấu cụ kể ngày xưa người tiền
sử lấy đá cọ xát vào để lấy lửa sưởi ấm, nướng đồ ăn, để thui bớt lông mà thành
người khôn ngoan ngày nay. Tại sao gấu không thành người, nó hỏi mà không ai
trả lời? Lửa cháy mạnh quá, dã nhân bất lực bỏ chạy về phía bờ sông.
Gấu anh chạy về nhà báo cho bầy thú
chuẩn bị chạy. Không kịp rồi, lá rừng khô, thân gỗ, củi cây có nhựa như đổ dầu
vào lửa. Khói cuộn lên, có tiếng nổ lép bép, đàn thú phía đó hoảng loạn chạy về
phía nhà gấu, khổ nhất là rùa, ốc sên chậm chạp đành làm món khai vị cho thần
lửa đãi các hung thần hổ hỏa bị bỏ đói vài năm.
Hang gấu gần bờ sông nên lửa tới chậm
hơn, nếu có tới thì cũng không có vật dẫn lửa. Gấu bố chọn hang vẫn nổi tiếng
là khôn khéo, họ nhà gấu có nhiều con như thế, nếu thiếu chúng thì bầy đàn sớm
tiêu vong.
Gió vào hùa với lửa làm cho hơi nóng tỏa
xa theo chiều gió. Nguy rồi, hơi nóng đã vào hang, những con côn trùng cánh
cứng, sâu bọ bắt đầu lăn lóc rời khỏi lá cây, gờ đá. Chúng là sinh vật yếu ớt
nhưng là loài nhạy cảm báo hiệu nguy hiểm. Mùa xuân năm trước người phun thuốc
trừ sâu bọ cắn lá, chúng chết mà các con vật khác lờ lờ ốm đến cả tháng, sau đó
có những người đeo mặt lạ lùa chúng sang khu rừng sạch.
Cái chết bỏng lửa đau đớn nhất, những
con thú bị bỏng la hét, cào cấu vết bỏng đỏ lòm, có con mắt bị bỏng mù lòa đi
đứng chệch choạc húc vào đá, bước xuống hố, cành cây va vào lại càng đau đớn.
Bọn thú lại dồn về hang nhà gấu như đợt
mưa rừng vừa qua. Sói khôn ngoan, lỳ lợm chiếm chỗ mát trong hang. Trong cơn
nguy biến, thói hung tàn của sói ẩn đi làm cho các con khác không còn sợ. Lửa
vẫn đuổi theo, cây đổ, những con chim rụi cánh, sặc sụa cố bay lên rồi rụng
xuống. Cây sung của vườn Thượng Uyển đã cuối mùa Đông? Chị công chạy như con gà trụi đuôi hết đỏng
đảnh kiêu xinh.
Trời hãy cứu những muông thú vô tội!
Chúng biết báo ơn?
Hang gấu chật chội, gấu bố bảo:
- Chúng mày đứng dãn ra một bước không
thì chết ngạt trước khi chết cháy!
Bọn hoẵng nhanh chân nhưng loạn hướng,
chúng phóng thẳng vào lửa tự thui do tuyệt vọng, do ngu ngốc hay là hành động
hiến tế thần linh để cứu loài thú thì chỉ nó biết và nêu gương cho muôn loài?
Thần lửa xem ra tàn bạo hơn thần nước,
thần muốn chiêu đãi ai bằng mồi thú thần ơi? Lửa khói bắt đầu phủ lên các hang
gấu, gấu bố hét:
- Vứt hết đồ dùng, đồ trang điểm, cỏ lá,
cây, gậy, vật dẫn cháy, đứa nào lông dài rậm phải tự vặt, nhổ bớt lông đi!
Đá cửa hang nóng bỏng, con thỏ chạm vào
lại la hét, khỉ bị cháy tuột da đuôi mếu máo.
Bố gấu ra lệnh cho nhóm gấu anh và những
con thú khỏe mạnh bới rộng cửa thoát hiểm ra sông. Chúng nó đào bới, chân tay
rớm máu mà không kêu đau.
Có lẽ quá no nê, hay sự tàn nhẫn phải có
giới hạn? Trời mưa dập nhanh đám cháy, tiếng xèo xèo của rừng lửa gặp mưa làm
những đầu bếp hiếu kỳ phát ghen, họ sao làm được cái “chảo rừng” để ghi vào kỷ
lục Ghi-nét?
Lửa tắt. Một màu chết chóc trong ráng
chiều vàng vọt. Thân cây cháy đen chọc lên trời chiếc bút chì than khổng lồ tố
cáo tội ác của thần lửa. Một con tê tê dưới đất vọt lên, nó may mắn rúc vào chỗ
đất ẩm nên thoát lửa, Diêm vương chê xấu không nhận nó. Bọn chim kền kền, quạ
rừng, đại bàng từ xa kéo bầy về tiệc tùng trên những con hoẵng tự thui. Chúng
tranh nhau mổ, rúc lên tiếng ma quái của địa ngục.
Hơi nóng của tro than còn âm ỉ. Lúc đó
ngoài sông có tiếng còi tầu, rồi tiếng hú “cứu, ứu, ứu,…” của dã nhân khiến con
tàu màu đỏ dừng lại. Các xuồng nhỏ chui ra từ con tàu, người lố nhố ôm các ống
nước như diễn viên xiếc ôm con trăn cái, tiến vào chỗ có tiếng hú. Nước từ các
vòi rồng phun lên, tỏa mưa về phía bầy thú đang chồn chân, kêu rống. Một đường
mát đã mở. Bầy thú chạy vào đó để thoát thân. Xưa nay, sinh vật nào cũng tự
nhiên, đói ăn, khát uống, sướng chơi, tránh nóng lạnh, thích ấm mát. Riêng
giống người thì nóng, lạnh đều dùng miệng thổi mát, làm ấm.
Trăng sáng dẫn đường lũ thú chạy ra bờ
sông, ở đó chiếc tàu đỏ vừa kịp thả xuống chiếc cầu phao bập bềnh mà vững chắc
vắt sang bờ bên kia. Bọn thú thoát hiểm theo cầu phao sang sông, chạy về rừng
phía Đông. Vĩnh biệt rừng phía Tây chết chóc!
Nhà gấu rệu rã bước cùng bầy thú, gấu em
vẫn còn miếng mật để mút. Trong các cơn nguy khốn, gấu mẹ có thể vứt bỏ tất cả
nhưng mồi mật thì luôn giữ để an ủi các con. Trong đoàn, có lũ sói ngắc ngứ
họng, ho sù sụ. Sói không còn thị lực, sinh lực để thèm khát con mồi đi qua!
13. HANG BẸP MIỆNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét