Mùa
đông năm nay dài quá! Rét mà nằm trong hang thì sướng lắm!
Nhưng
thức ăn dự trữ đã vơi dần, rừng tuyết trắng xóa, cơn mưa tuyết như đàn ong, đàn
ruồi trắng, như trời thừa gạo tung phủ xuống ngôi nhà của gấu.
Một
sáng, gấu con nhìn qua cửa sổ, nó thấy có vật gì động đậy bên hốc gốc sồi trông
như cái đuôi, hay là sóc. Đúng rồi, anh sóc, không còn vẻ hào hoa của rừng thu,
chuyền cành, ca hát. Sao anh không có nhà? Bố mẹ đâu? Gấu con thương lắm:
-
Anh sóc ơi! - Gấu em khẽ gọi.
Chỉ
đợi thế, sóc rũ tuyết trên đuôi. Ôi, cái đuôi mùa khác thì kiêu hãnh tung bay,
nay khốn khổ quá, vì thế mà có con sóc bị kẹt bẫy đứt đuôi cứ dỗ bạn cắt đuôi
đi thì lấy gì mà chào nhau.
Sóc
nhẹ nhàng lấy phong độ, ngoáy đuôi tiến lại nhà gấu.
-
Anh chào gấu xinh.
Chúng
nó nhìn nhau sau ngày xa cách. Gấu con biết sóc cần gì.
- Anh đợi nhé!
Gấu
chạy vào nhà lấy túi hạt dẻ do sóc xét lựa buổi sáng thu ấy. Nó đưa cho sóc.
-
Của anh đây, em mời anh.
Sóc
cảm động quá. Nó nghĩ, may mà gặp gấu em, chứ gấu lớn và bọn chồn, cáo, hươu
khó mà được đối xử thế này.
Gấu
em mời sóc vào nhà, nó thương sóc lắm, mùa đông còn dài đến hai tháng nữa! Sóc
buồn buồn cảm ơn, rồi vẫy đuôi chào gấu, cái bản năng dạy nó về những cái hang,
ngôi nhà lạ như thế nào.
Trâu
nằm bên gốc sồi bỏm bẻm cười, cái bụng no cỏ giúp nó vững vàng qua mùa đông.
3. GẤU ANH MÚT TAY
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét