Gấu
bố nhanh nhẹn dẫn đầu. Có phải kỷ niệm xưa thôi thúc hay sản vật hấp dẫn của
rừng xuân thì chỉ gấu bố mẹ biết.
Nước
bì bõm dưới chân mát lạnh rồi bùn đất vấy lên. Vẫn cưỡi trên lưng, gấu em nhìn
rừng xuân áo cỏ hoa mới thích quá, bướm vờn bay trêu gấu em. Qua mùa đông, nhà
gấu nhẹ cả người mà vẫn xinh.
Sắp
đến rồi! Gấu bố dừng lại nhìn. Ôi, rừng đâu. Trước mặt là dòng nước mênh mang,
cái thác nước lại ở ngay bên phiến đá ngày trước gấu bố mẹ ngồi nhặt cỏ may bám
vào lưng. Rồi lại tiếng ù ù xa lạ, mạng dây trên đầu réo rắt, có tiếng xe chạy.
Trời ơi! Người đã đến chiếm mất rừng của chúng ta, họ làm công trình rồi!
Nhà
gấu dừng lại bên bờ sông, nhìn những tảng băng, khúc gỗ trôi. Trâu kêu ngọ ngọ
rất lạ. Biết sống làm sao đây? Gấu bố trầm ngâm suy nghĩ.
Một
mùa xuân buồn. Nhà gấu lang thang trong những mảnh rừng còn sót lại. Từ ngày
một bác gấu hàng xóm bị bắn thành thương, rồi một đứa gấu con khác bị bắt, gấu
bố biết nguy hiểm tới rồi!
Một
hôm, gấu bố ngược về nguồn nhìn dòng nước trôi để xem rừng còn xa không? Rất xa
mà hình như ít dấu vết rừng phương Bắc, có lẽ bọn gấu Bắc cực cũng gặp họa rồi?
Rừng ơi! - Gấu bố nghẹn ngào. Không, chúng ta phải sống, còn anh em gấu, họ
hàng, loài gấu chúng ta nữa! - Gấu bố nghĩ và quyết định xuôi về phía Nam.
Cuộc
du hành của nhà gấu bắt đầu. Chúng lựa những cây gỗ to, tảng băng lớn rồi ôm
nhau bám vào mặc cho dòng nước trôi. Tổ tiên gấu từng đi theo kiểu này.
Gấu
mẹ, gấu bà đặt gấu con, cháu lên bè mà không cầm được nước mắt. Chẳng biết về
xuôi sống thế nào, trôi sông ra sao?
Nước
cuộn chảy qua ghềnh thác, qua vài vùng rừng rậm, qua những cánh đồng dài rộng.
Băng tan, gỗ cập bến bờ. Nhà gấu đã tới miền đất mới.
Riêng trâu kiên quyết ở lại, nó bảo: “Trâu
ta ăn cỏ đồng ta”.
5. NGƯỜI ĐUỔI GẤU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét