Dù
được sóc cảnh báo nhưng gấu anh vẫn không thoát bẫy: nó tụt xuống hố có lưới và
bị người chuyền tay nhau mang về nhốt cũi sắt nuôi lấy mật. Cũi gấu to, rộng,
chắc hơn cũi của lũ nhím, chồn, cáo, khỉ, voọc, lợn rừng, kỳ đà, cheo cheo, cầy
hương,… đang kêu khóc sợ người bắt mang đi… làm thịt tại chỗ. Nhà này nuôi, bán
nhiều thú rừng quá!
Trên
lầu nhà hàng ồn ào gọi thực đơn: “Rượu mật gụ, mật gụ”, là cái gì? À, chắc kiểu
gọi thịt chó là “cầy tơ”, rượu “quốc
lủi” là “nước mắt quê hương” cho có vẻ bay bướm tránh tiếng phàm tục.
Rồi tiếng cụng ly “zô, zô…”. Trời ơi! Thịt thú rừng trên đĩa được tưới rượu mật
gụ - mật gấu. Người nhậu như lưỡi lửa liếm rừng thì còn đâu sự sống. Có tiếng
“khà” khả ố của thực tặc, rồi gật gù: “Đắng, đậm, đã, được,… zô”.
-
Đứt. Cứ đà này thì mật mía chẳng có mà húp, người ơi!
Mấy
ngày sau sóc mới báo tin đó, gấu bố cuồng lên, gấu mẹ, gấu em khóc lóc thảm
thiết. Anh gấu ơi, bây giờ ai cõng em đi chơi, em phải bỏ học ở chỗ thầy gấu cụ
dạy lời ăn, tiếng nói, chỗ chị gấu dạy hát và sắp đồ trong hang. Gấu em nhớ gấu
anh thường tặng em những món quà quý nhất của rừng, thương anh bị bố mắng, đi
bộ mỏi chân, lại phải ăn măng suốt mùa đông. Không biết người có đánh anh
không? Mấy gấu ở hang bên sang thăm hỏi, động viên và hy vọng gấu anh trở về.
Trong
cũi, gấu anh buồn hết chỗ kêu, chẳng buồn nhìn, ngày nhiều bữa ăn người mang
tới. Một hôm, cũi bên có một gấu lớn lim rim mắt chợt bừng tỉnh khi thấy người
mang cái gì sáng sáng trong đó có hình gấu, rồi cái kim tiêm to dài như ống nứa
chích sâu vào bụng bác gấu. Người ta rút mật gấu ra chia vào các lọ bé tí. Cứ
thế, số lần lấy mật tăng lên, sáu tháng rồi xuống ba tháng một lần, bác gấu lả
người muốn chết…
Có
tiếng ồn ào vào buổi sáng đẹp trời, một tốp người cao, thấp nói nhiều thứ tiếng
có vẻ căng thẳng, kiên quyết lắm. Chết rồi, họ làm thịt ư, người vẫn thích cao
gấu.
Số
phận bạc quá? Gấu anh nhắm mắt nhớ rừng nguyên thủy, nhớ tuổi thơ vội vã qua
đi. Mẹ ơi, con nhớ mẹ lúc nào cũng thương yêu chăm sóc cả nhà, bế gấu em mà vẫn
bóc măng, phủi cỏ, bụi trên lưng bố con gấu, rồi nhiều bữa mùa đông mẹ nhường
mật cho anh em. Con không có lỗi bố ơi, hôm đó con không lấy mật ở hộp ong mà
người vẫn bắt, bố hay mắng con nhưng bài học bố dạy đã làm con khôn lớn. Gấu em
ơi, có gì không biết hỏi bố mẹ, nhờ sóc bông nhé…
Gấu
anh thầm chào tạm biệt mà không ứa được nước mắt.
Cửa
chuồng mở, một người to cao, râu rậm, bụng lớn và một người nhỏ hơn mở cửa cũi,
lại vào cái cũi khác, rồi lên ô tô, xe chạy qua phố phường tiến về rừng xanh
nơi nhà gấu đang sống.
Họ
khênh gấu xuống, tháo cũi:
-
Về rừng, mạnh khỏe nhé. Đừng đến chỗ có biển cấm.
Không
kịp cảm ơn người, gấu anh lảo đảo quỵ xuống rồi vùng dậy chạy về rừng. Hai gấu
trở về trong sự mừng vui hơn Tết của họ hàng nhà gấu. Gấu mẹ
ôm lấy con, tay quệt nước mắt. Cả rừng vui lên, thế là người cứu chúng ta rồi.
Gấu bố bảo: Rừng có biển báo gạch chéo hình người thì vào, gạch chéo hình khẩu
súng phải cẩn thận, gạch chéo hình gấu chớ có vào, và biển có nhiều con thú thì
vào được nhưng đừng sinh sự đánh nhau.
9. LÂM TẶC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét